“Chủ nhân không phải cùng ngươi đi thạch thất rồi sao? Ngươi chạy tới nơi này làm cái gì?” Phong nô nghiêm mặt.
“Hả? còn chưa có trở về sao?” Tư Phi Tình ngốc lăng, y chỉ nghĩ sau khi mình rời khỏi thạch thất, Lăng Tiêu cư nhiên cũng sẽ trở về Cửu Trọng Hiên, không ngờ nhưng lại còn chưa có trở về.
Phong nô trừng mắt liếc y một cái, xoay người quay về hiên, nàng mới chẳng muốn cùng nam tử ngu ngốc này vừa rồi chống đối chủ nhân nói thêm một câu.
Tư Phi Tình cũng không thèm để ý nàng, ngốc trong chốc lát, hướng thạch thất lao đi ——
Sương mù dày đặc tràn ngập, thân ảnh tuyết trắng như ẩn như hiện, nhưng vẫn duy trì tư thế hiên ngang, Tư Phi Tình đi đến .
“Ngươi lại tới đây làm cái gì? ta không phải bảo ngươi đi ra ngoài sao?” Tư Phi Tình một bước tiến vào, liền nghe thấy Lăng Tiêu lạnh lùng quát lớn.
“… Ta là đến trả lại ngươi Phổ Thiện Tâm Kinh a, ta phải đi rồi —— ”
Lời nói dừng lại, Lăng Tiêu mạnh mẽ xoay người lại, ngữ khí lạnh như băng: “Ngươi nói cái gì?”
Thanh âm lạnh thấu xương cốt khiến Tư Phi Tình không khỏi sợ hãi, nhìn thấy con ngươi Lăng Tiêu nguyên bản đã băng lãnh càng thêm lạnh khiến người ta sợ hãi, y thoáng giật mình, nghĩ thầm đã biết đột nhiên cáo biệt quả thật có chút thất lễ, xấu hổ nói: “Là ta quá vội vàng rồi, xin lỗi. Bất quá bệnh của ta cũng đã tốt, ta nghĩ sớm một chút trở về —— ”
“Ngươi phải rời khỏi nơi này?” mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-sinh-mong-chi-phi-tinh/201525/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.