Edit: Tojikachan
Nguồn: mongthuycungs2.wordpress.com
===<<< Phu quân đại nhân đúng là người tốt.
Sau khi âm thanh thanh thúy vang lên, yên tĩnh.
Khi nhìn thấy phu hơi giật mình, Yui rốt cục ý thức được mình thôi xong.
Liệu có bị chôn sống không? Nhìn dáng vẻ phu rối rắm, phỏng chừng là đang tính toán chôn mình như thế nào.
“Asai Yui…”
Thật hiển nhiên, phu nén giận giỏi hơn Yui nghĩ, chỉ là tứ chi xung quanh phát ra âm thanh dồn dập hơn vừa rồi rất nhiều, rục rịch lên. Ngay lập tức, xúc tua quay chung quanh mình vừa rồi lại quấn lên mình, càng ngày càng chặt.
“Thả ra… Đau…”
Lạnh lẽo và mang theo một chút đau đớn, có lẽ xúc tua của phu có độc tố nào đó, có chút đau, có chút tê dại.
Yui vuốt xúc tua của phu, lực đạo này chỉ như gãi ngứa, nhưng cuối cùng, phu vẫn buông lỏng ra.
Nguy hiểm bỗng nhiên tán đi, biến mất không còn.
“Asai Yui —— ”
Phu bỗng nhiên bình thường, nhưng không đợi hắn nói xong, Yui đã mở miệng.
“Này… Hình như ta đói bụng.”
Vừa rồi đã trải qua nhiều chuyện xấu quá, quả thật có chút đói bụng. Gần đây thức ăn không tốt, tay nghề của Yui lại hỏng bét, luôn cảm thấy bụng dạ không no được.
“Cái gì?”
Vào thời điểm này, ở giữa một đống xúc tua… đói bụng?
Phu là người giỏi trong việc tính kế lòng dạ người khác, đối mặt với người có lối suy nghĩ cổ quái như Yui, bỗng có chút bất đắc dĩ.
Asai Yui chính là một tai họa, tuy rằng bề ngoài không nhìn ra cái gì, nhưng nàng chính là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-rat-yeu-ot/123582/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.