Edit: Tojikachan
Nguồn: mongthuycungs2.wordpress.com
===<<< Đừng nói chuyện với ta, ta vẫn còn rất tức giận.
Đúng là không có gì thú vị.
Nhìn vào gương, Yui tùy ý Asako giúp mình mặc từng lớp Junihitoe.
Bỗng nhiên thấy hơi may mắn, Junihitoe tuy phiền toái, ít nhất là rất tốn thời gian, nhưng vô hình có tác dụng giết thời gian.
Yui thở dài, đột nhiên nhận ra, gần đây, số lần thở dài có phải càng ngày càng nhiều hay không?
Hồi ở gia tộc, chưa nhàm chán như vậy bao giờ, lúc ấy chưa xuất giá, hành động cử chỉ tự do hơn một chút, không giống hiện tại lúc nào cũng phải lấy trang sức ra rồi giả vờ gương mẫu, thật vất vả.
Thời gian có thể nhìn thấy phu không nhiều lắm, rất nhiều lúc, Yui đều là ăn rồi ngủ, tỉnh ngủ thì ngắm hoa thưởng cảnh, sau đó tiếp tục ngủ, thật sự rất không thú vị.
—— mình như vậy có phải giống động vật nào đó không?
Yui nhìn vào gương sờ sờ mặt mình, hình như gần đây hơi mượt mà.
Vẫn là tản bộ không thú vị, bởi vì đã rất quen thuộc với đình viện, Yui hôm nay đột nhiên muốn đi nơi hẻo lánh một chút.
Hành lang trước mắt đi thông đến nơi không rõ của thành Hitomi, bình thường rất ít người qua lại, không biết rốt cuộc đi thông đến đâu.
Dù sao cũng rất không thú vị, chi bằng tò mò đi về phía đó.
Yui đi chậm rì rì, Asako đi theo phía sau nàng, không ngừng giúp nàng sửa sang lại vạt áo ki-mô-nô.
Không đi lâu, cuối hành lang là một cái sân.
Yui giật mình, nơi này không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-rat-yeu-ot/123570/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.