Chương trước
Chương sau
Mười hai tuổi Cung Tiểu Ảnh, không hề sợ búi tóc nữa,hôm nay, nương đem mái tóc dài của nàng chỉnh sửa lại để ở phía sau lưng.

Nàng vui mừng nhìn thấy chính mình trong gương đồng, tựa như nương nói, hôm nay nàng rất đẹp.

Nàng rất vui vẻ đi ra hậu viện phía sau sương phòng.

"Tiểu Ảnh tiểu thư, ngươi hôm nay thật xinh đẹp.."

"Tiểu Ảnh tiểu thư, ngươi hôm nay thật sự rất dễ thương đấy nha!"

"Tiểu Ảnh tiểu thư, ngươi tương lai nhất định là một đại mỹ nhân."

Nghe gia nhân một câu tiếp theo một câu ca ngợi mình, khuôn mặt Cung Tiểu Ảnh đỏ hồng cả lên, nét mặt rạo rực tươi cười.

Nàng đi xuyên qua hành lang, trong đầu nhớ lại, nếu không phát hiện bộ dáng hiện tại của nàng đây? Nàng được đại phu nhân đưa trở về hình dạng trước đây, khiến tất cả mọi người nhìn thấy nàng biến thành một tiểu cô nương xinh đẹp.

Đúng rồi, hội thím Lô ở nhà bếp gặp nàng còn không biết có nhận ra không nữa? Nghĩ vậy gương mặt xinh xắn nở nụ cười tươi rói muốn chạy về hướng nhà bếp.

Nàng mới quay người lại, chỉ thấy Cảnh Liệt trạm ở ngay sau lưng mình, quả thực khiến nàng bị dọa đến hoảng sợ, bởi vì nàng không nghĩ tới lại nhìn thấy hắn ở chỗ này.

Cảnh Liệt mười chín tuổi, vóc người trở nên cao lớn khôi ngô hơn nhiều, nàng ở trước mặt hắn càng trở nên thấp bé hơn.

Đôi mắt trong veo hướng về phía trước nhìn vào cặp mắt sâu thăm thẳm của hắn, nàng cảm thấy rất khó thở nên âm thầm hít một hơi thật sâu.

Cặp mắt sâu thăm thẳm nhìn chằm chằm vào Cung Tiểu Ảnh đứng ở trước mặt hắn, gương mặt thanh tú khẽ nhếch, nàng trước mắt xem ra đã không còn giống với nàng trong quá khứ nữa rồi.

Cẩn thận nhìn một cái, hắn lúc này mới chú ý thấy bề ngoài của nàng đã thay đổi rất nhiều.

Mái tóc dài của nàng khẽ xõa xuống phía sau khiến cho khuôn mặt xinh đẹp càng trở nên tinh tế hơn

Khuôn mặt sáng bóng hồng nhuận, tản mát ra một cỗ khí tinh khiết khiến nàng càng động lòng hơn, không trách được hẵn lại nghe nói xuất hiện một mỹ nữ xinh đẹp.

Nhận thấy được chính mình lại đi tán thưởng vẻ đẹp của nàng, gương mặt tuấn tú trong nháy mắt trở nên vô cùng căng thẳng.

"Ngươi hôm nay. . ." Không ức chế được sự khác lạ trong tâm tư mình, Cảnh Liệt nhìn thẳng vào Cung Tiểu Ảnh ngập ngừng nói.

Hắn cũng lại cũng giống như những người khác khen ngợi nàng sao? Cung Tiểu Ảnh có hơi căng thẳng nhìn về phía hắn.

Quên đi hai người là đối địch, môi nàng gợi lên một cái cười yếu ớt hỏi lại hắn: "Ngươi cũng ta trở nên xinh đẹp sao?"

Cảnh Liệt tận lực coi thường nội tâm bởi vì trên mặt nàng kia là một nụ cười yếu ớt vô cùng mê
người, hơn nữa không hiểu vì sao tâm hắn lại rung động mạnh mẽ.

Hắn không hiểu hôm nay bản thân mình làm sao vậy, hắn vẫn cảm thấy khuôn mặt mình nhìn thấy đã tràn đầy linh khí rồi mà giờ đây khuôn mặt ấy lại càng trở nên xinh đẹp dễ thương hơn!

Nội tâm vốn đã tiếp nhận sự thật này cộng thêm sự mất cân bằng của lý trí, khiến hắn không vui cắn chặt môi: "Bộ dạng này của ngươi hôm nay thật sự là rất xấu!"

"Cái gì mà rất xấu, mọi người đều nói ta hôm nay rất dễ thương, rất đẹp."

"Ta nói rất xấu cũng rất khó nhìn, giống như một người quái dị vậy!"

"Ngươi. . ."

Cung Tiểu Ảnh há hốc miệng, không vui nhìn vềphía Cảnh Liệt. Hắn thật sự là đáng ghét rất đáng ghét, làm cho tâm tình vốn rất tốt của nàng biến mất hết! Tâm tình nàng trùng xuống, ủ rũ cúi đầu rời đi không thèm nhìn hắn.

"Làm sao, ta nói ngươi xấu xí liền mất hứng sao?" Cảnh Liệt kéo tay nàng lại, bàn tay xuyết chặt liền thấy được khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận tới phồng má trợn mắt.

"Ngươi thử bị người ta mắng là người xấu xí xem có mất hứng không? Ngươi buông ta ra."

"Không buông!"

"Ngươi. . . Ngươi mau buông, phụ thân đã nói nếu ngươi giám khi dễ ta có thể nói với người đấy!" Kỳ thật thật sự sẽ không đi nói với phụ thân, chỉ nghĩ tìm cách để hắn buông nàng ra, hơn nữa hiện tại hắn đang làm cho nàng rất tức giận, tâm tình rất khó chịu.

"Ngươi giám dùng cha ta để uy hiếp ta? Tốt nhất, hiện tại ngươi hãy đi mách với cha ta là ta khi dễ ngươi, thuận tiện nói cho cha ta biết, không chỉ hiện tại ta mới khi dễ ngươi mà sau này sẽ tiếp tục khi dễ ngươi!" Nghe được Cung Tiểu Ảnh mang cha hắn ra uy hiếp, Liệt Cảnh tức giận quát lớn

Cảnh Liệt hất tay Cung Tiểu Nguyệt ra giận dữ rời đi.

Lại hai năm nữa trôi qua.

"Tiểu Ảnh tiểu thư."

Cung Tiểu Ảnh vừa xuất hiện ở trước viện của Cảnh phủ, cho dù là nha hoàn đang mang đồ đi giặt hay quét rác trong sân, hay đang làm việc gì khác đều dừng lại công việc của mình, hài lòng hướng về phíabóng dáng yêu kiều của Tiểu Ảnh tiểu thư chào hỏi.

Cảnh phủ từ trên xuống dưới hai mươi mấy người hạ nhân bọn họ đềurất rõ ràng chỉ cần Đại phu nhân chịu thừa nhận thì Tiểu Ảnh tiểu thư sẽ tạm thời có được một vị trí trong Cảnh phủ.

Năm đó cho là lão gia nạp thiếp, đãmang đến cho Cảnh phủ phong ba rất lớn, nhưng phong ba chỉ ở lúc ban đầu mà thôi,có lẽ là do Nhị phu nhân vài năm nay rất ít đi ra hậu viện, thậm chí gặp phải lễ tết cũng sẽ không đến đại sảnh có liên quan đi.

Nhị phu nhân biết lòng người tạm thời nhẫn nhục chịu đựng, bởi vậy, Cảnh phủ vẫn là Đại phu nhân chủ bên trong. Ngoài ra coi như Đại phu nhân tính tình lại phá hư, có chủ tâm tha thứ, một năm cũng chẳng qua liền như vậy mấy lần.

Nhi bọn hạ nhân sở dĩ sẽ thích Tiểu Ảnh tiểu thư bởi vì nàng đối đãi với bọn hạ nhân rất hòa thuận ngoại, nụ cười ngọt ngào luôn luôn được thể hiện trên khuôn mặt nàng, làm cho người ta nhìn liền thoải mái. Dù sao nhìn nhiều năm như vậy Đại phu nhân nhe răng trợn mắt sắc mặt thất thường, còn đối với thiếu gia thì phải cẩn trọng trong từng lời nói thì Tiểu Ảnh tiểu thư khuôn mặt tươi cười luôn làm cho người ta cảm thấy rất vui vẻ.

Cung Tiểu Ảnh mới vừa đi vào trước viện, lập tức khiến Cúc Quyên nhỏ giọng gọi lại: "Tiểu Ảnh tiểu thư, ngươi chờ một chút!"

"Cúc Quyên, ngươi làm sao vậy?" Nàng sớm nay không phải mới nói Đại phu nhân không ở đây sao? Như thế nào lúc này vẻ khẩn trương như vậy?

"Cái...kia. . . Ta vừa mới mới biết được, thiếu gia hắn còn không có đi ra cửa Thương Hành." Cúc Quyên vừa nghe đến thiếu gia còn không ra ngoài, liền lo lắng chạy tới nói cho Tiểu Ảnh tiểu thư.

Hầu hạ Tiểu Ảnh tiểu thư nhiều năm, quan hệ chủ tớ giữa họ cũng rất tốt hơn nữa còn có nhiều bí mật với nhau nữa, bao gồm cả chuyện Tiểu Ảnh tiểu thư không thích thiếu gia.

Bởi vì qua nhiều năm như vậy, thiếu gia mỗi lần nhìn thấy Tiểu Ảnh tiểu thư, dáng vẻ tức giận đầy mình, sau đó sẽ cố ý làm khó dễ Tiểu Ảnh tiểu thư.

"Cái gì? Hắn còn không có ra ngoài a!" Biết Cảnh Liệt vẫn còn trong phủ, nụ cười trên khuôn mặt Cung Tiểu Ảnh cứng lại rồi biến mất hoàn toàn, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

Không có cách nào, bởi vì trừ phi cần phải, bằng không nàng thật sự không thích cùng người kia chạm mặt, bởi vì hắn chỉ biết khi dễ nàng mà thôi.

Nhưng Cúc Quyên lại nói hắn có vóc ngườiđẹp, tiêu sái lại có uy nghiêm, hơn nữa rất có đầu óc làm ăn, bởi vì Cảnh gia ở kinh thành lý Thương Hành từ trước kia Tứ gia biến thành Lục gia, toàn bộ kháo thiếu gia hơn người buôn bán mới có thể, tất cả mọi người nói thiếu gia trời sinh chính là từ thương nghiệp nguyên liệu.

Vóc người tướng soái lại có uy nghiêm? Thật không biết Cúc Quyên là tại sao lại có thể thấy như vậy !

Qua nhiều năm như vậy, khi nàng nhìn thấy hắn luôn banh được kiểm, một đôi cho dù khi nào cũng giống như là tại trơ mắt nhìn nàng bằng ánh mắt đen láy khó dò, luôn khiến nàng cảm thấy rất không thoải mái, liền không biết vì sao có nhiều như vậy nha hoàn nói hắn đẹp mắt, bọn họ không phải thường xuyên bị hắn mắng sao?

Cảnh Liệt đầu óc làm ăn phải chăng là chân lợi hại như vậy, nàng tuyệt không biết, điều duy nhất nàng biết đến là, nhiều năm như vậy trôi qua, hắn chán ghét nàng, mà nàng cũng không thích hắn, cho nên mọi người tốt nhất đừng chạm mặt!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.