Chương trước
Chương sau
“ Bây giờ, nương đã là Nhị phu nhân của Cảnh phủ, mà con cũng là tiểu thư của Cảnh phủ cho nên đừng nhắc tới những chuyện quá khứ, đã hiểu chưa? Sỡ dĩ nàng đồng ý trở thành tiểu thiếp của Lão gia cùng vì muốn cho Tiểu Ảnh có một quá khứ tốt đẹp.

Trước kia là do hoàn cảnh bắt buộc, Tiểu Ảnh phải đi theo nàng đến Di Xuân Viện, nhưng đó dù sao cũng là thanh lâu, mặc dù khi lớn lên Tiểu Ảnh trong sạch, nhưng ở trong mắt mọi người Tiểu Ảnh vẫn là bị xem thường.


Nàng đối lạnh nhạt với cuộc sống, nhưng Tiểu Ảnh lại khác nó còn nhỏ tương lai còn dài. Cả đời này nàng chỉ có một nguyện vọng duy nhất, hi vọng Tiểu Ảnh có thể gả cho một nam nhân tốt, vui vẻ sống qua ngày.


“ Tiểu Ảnh sau này sẽ không buồn chán, mấy ngày trước nương nghe Lão gia nói, Lão gia sẽ mời một phu tử đến dậy con đọc sách viết chữ.” Nàng biết Cảnh lão gia đối xử với mẹ con nàng rất tốt, điều này làm cho nàng cảm thấy thật vui vẻ.


“ Đọc sách, viết chữ?” Cung Tiểu Ảnh rấtngạc nhiên, bởi vì nàng hâm mộ người có học thức, nhưng nàng biết nương không có tiền cho nàng đi học.


“ Đúng vậy, thân phận của Tiểu Ảnh là tiểu thư, sau này chẳng những phải đọc sách, viết chữ, mà ăn mặc cũng phải giống một tiểu thư, cho nên về sau không được nhắc đến Di Xuân Viện nữa biết không?”


“ Tiểu Ảnh đã biết nương.” Cung Tiểu Ảnh gật đầu đồng ý vớimẫu thân, “ Đúng rồi nương con có thể ra ngoài hoặc đi dạo một chút không.


“ Cái này…… nương sợ Đại phu nhân và thiếu gia nếu nhìn thấy con sẽ….” Nàng biết bắt nữ nhi ở trong phòng cũng không phải là biện pháp, Tiểu ảnh còn nhỏ con muốn đi chơi là điều đương nhiên, chính là nàng sợ con gặp Đại phu nhân, mà nàng lại không ở bên cạnh….. Cung Tiểu Ảnh biết nương đang lo lắng. “Nương người không cần lo lắng, Cúc Quyên nói, Đại phu nhân hôm nay ra ngoài đến chiều mới trở về, nếu gặp thiếu gia, con sẽ tránh đi. “ Tuy Lão gia muốn nàng gọi Cảnh Liệt là đại ca, nhưng nương lại nhất định bắt nàng gọi Cảnh Liệt là thiếu gia.


“……… Thôi, được rồi, con phải cận thận”

Một năm sau

“ Tiểu Ảnh, cái này cho con.” Cảnh Quang mua cho Cung Tiểu Ảnh một miếng ngọc bội tinh xảo, hắn thật vui khi có một nữ nhi như Tiểu Ảnh.

“ Ngọc bội thật đẹp, cảm ơn cha!”

“ Tiểu Ảnh, con nghĩ xem còn thích thứ gì nữa không, nói cho cha biết cha sai người mua về”

“ Không cần cha, cha đã mua cho Tiểu Ảnh rất nhiều rồi. “ Một năm qua, cha đã mua rất nhiều thứ cho nàng.

Tuy rằng không thể thành thân cùng Mẫn nhi, nhưng sau khi cưới Mạnh Ngọc Hoa, mặc dù tính tình nàng cao ngạo, Cảnh Quang cũng muốn chung sống hòa thuận với nàng. Chính là vào ngày đầy tháng của Liệt nhi, cha vợ đến Cảnh phủ uống rượu, uống rất nhiều rượu liền nói ra sự tình năm đó. Hắn mất rất nhiều bạc cho cha của Tiểu Mẫn để đưa nàng đi, nếu không hôm nay làm sao Cảnh phủ có Cảnh Liệt đáng yêu thế này, làm cho hắn thực sự sợ hãi.


Chuyện này luôn là nỗi buồn trong lòng Cảnh Quang, hắn chưa bao giờ nói với người khác, nhưng hắn cũng không thể vui vẻ chung sống với Mạnh Ngọc Hoa.

Tuy rằng Cảnh Liệt là con hắn, nhưng hắn cũng ít khi chủ động gần gũi với con, qua nhiều năm như vậy, quan hệ của Cảnh Liệt cùng Mạnh Ngọc Hoa càng ngày càng lạnh nhạt, đối với nhi tử cũng vậy.

Hiện tại không giống với lúc trước, từ khi nhận mẹ con Chi Hà, Cảnh Quang cảm thấy thật vui vẻ.

“ Cha người xem, con viết một bài thơ tặng người.” Hôm quaCung Tiểu Ảnh được phu tử dậy cho một bài thơ, nàng liền viết cho cha người yêu thương mình nhất.

“ Tiểu Ảnh con thật giỏi, chữ viết thật là đẹp!” Đôi mắt của Cảnh Quang tràn ngập tình thương nhìn Cung Tiểu Ảnh.


Đôi mắt Cảnh Liệt tràn ngập lửa giận, thân mình cứng ngắc, thấy trong đình viện cha cùng Tiểu Ảnh thật là vui vẻ.

Nhìn Cha cười với Cung Tiểu Ảnhrất là hòa ái…… Hắn còn tưởng rằng cha là một người không thích cười, bởi vì cha chưa bao giờ cười với hắn.

Qua nhiều năm như vậy, Cảnh Liệt đã quen cha đối với lạnh nhạt, nhưng mỗi khi nhìn cha và Cung Tiểu Ảnh vui vẻ, nội tâm hắn thật khó chịu.

Cảnh Liệt trừng mắt nhìn khuôn mặt non nớt, ngây thơ với hai lúm đồng tiền, nụ cười như ánh mặt trời của Cung Tiểu Ảnh, làm cho hắn vừa đố kị vừa hận.

Cha chưa bao giờ cười với hắn, nhưng lại che chở cho Cung Tiểu Ảnh!

Cảnh Quang phát hiện Cảnh Liệt đứng một bên, “ Liệt nhi, lại đây.”

Đè xuống nội tâm không vui, Cảnh Liệt mặt không thay đổi đi về phía Cha và Cung Tiểu Ảnh
“ Liệt nhi, cha hy vọng con không giống với nương con đối với Tiểu Ảnh luôn cố tình gây sự, Tiểu Ảnh bây giờ là muội muội của con, con phải thương yêu con bé có biết không?


Nghe được lời của cha nói, giọng điệu mới vừa rồi còn vui vẻ nay hoàn toàn khác, hai lông mày hắn nhíu chặt lại.

Lại nói hắn cùng nương giống nhau, chẳng nhẽ cha không thấy hắn và nương rất ít nói chuyện sao.

Không, cha đương nhiên là không chú ý tới, bởi vì từ trước đến nay cha không hề chú ý đến hắn!

Liệt nhi!

Cảnh Liệt trừng mắt nhìn Cung Tiểu Ảnh ở trong lòng phụ thân, không nói một câu xoay người rời đi, không để ý tới cha hắn tức giận ở phía sau.

Yêu thương nàng? Nhớ tới bộ dạng nàng vui vẻ hạnh phúc, nếu có thể, Cảnh Liệt thật sự muốn nhìn xem nàng đau khổ sẽ thế nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.