5
Ở phủ Thừa tướng, tôi gặp lại Tống Vãn Tâm đã hai năm chưa gặp.
Có vẻ nàng ta đã khóc, đôi mắt đỏ bừng, câu đầu tiên nói với tôi là: “Đổi lại đi! Ta hối hận rồi, hối hận đã phụ An Vương một tấm chân tình!”
Ngực tôi đau nhói.
“Thật ra tối hôm qua Hứa Nghiễn Thư vẫn luôn vì em mà đấu tranh...”
Tống Vãn Tâm giận tím mặt, tức giận cắt lời tôi: “Đấu tranh thì có ích gì? Hắn dám kháng chỉ không cưới sao? Nếu cha có mặt trong bữa tiệc đó thì hắn dám hó hé tiếng đồng ý ư?”
“Hơn nữa ta và Trưởng Công chúa chưa bao giờ đối đầu nhau, hắn càng vì ta đấu tranh thì mụ yêu tinh kia sẽ ghét ta hơn nữa! Ngày hôm qua sau khi hồi phủ, hắn nói mình cũng là do hoàn cảnh đẩy đưa, kêu ta thông cảm cho hắn. Chờ mụ yêu tinh kia gả vào cửa, địa vị ở trong nhà này của ta còn cái gì nữa hả, ta còn có thể sống yên ổn được ư? Ta không muốn sống như thế!”
“Mẹ nói không sai, lời thề của đàn ông không thể tin được! Cha yêu mẹ như vậy, chẳng phải cũng có nghiệt chủng cùng người khác ư?”
“Huhuhuhu vẫn là An Vương tốt nhất...Ta nghe nói hai năm qua An Vương không nạp một tiểu thiếp nào cả, trong mắt chỉ chứa hình bóng ta! Sớm biết ngày hôm nay Hứa Nghiễn Thư phụ lòng ta như thế, thì năm đó ta sẽ không mù mắt từ chối làm An Vương phi! Huhuhuhu...”
Nghiệt chủng như tôi...không nói một lời, sắc mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-xinh-dep-cua-toi/3321994/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.