“Mẹ, mẹ thấy Lý Tứ cô nương rồi phải không? Mẹ thấy thế nào?” Trên xe ngựa lúc trở về Vương Minh Nguyệt hỏi Nghiêm thị.
Nghiêm thị gật đầu, nói: “Xứng đôi với nhị ca con.” Nàng ấy đã nóichuyện với bà mấy câu, có vẻ là người điềm tĩnh, thận trọng. Tuy nàng từ nông thôn trở về nhưng lại không khiến người khác cảm thấy một chút cảm giác quê mùa, thôn dã. Quan trọng nhất là dáng vẻ xinh đẹp, có thể nắmchắc được con trai bà.
Vương Minh Nguyệt liền cười vui vẻ.
“Nha đầu con đấy, đừng cho là mẹ không biết con đã làm chuyện gì. Có phải con đã đưa nhị ca đến đây không?” . Nghiêm thị hỏi.
Vương Minh Nguyệt nhìn mẹ mình vẻ bội phục rồi nói: “Mẹ, con cũng làvì mẹ và nhị ca thôi. Mẹ biết tính nhị ca rồi đó, nếu huynh ấy không vui thì cho dù có cưới nhị tẩu thì vẫn sẽ chạy khắp nơi thôi. Mẹ thấy connói đúng không?”
“Nha đầu con đúng là bị người khác làm hư mà! Về sau không được làmnhư vậy nữa. Vạn nhất bị người ta phát hiện ra thì cả con và nhị ca conđều bị mang tiếng đấy!”
“Chẳng phải là không bị phát hiện đó sao? Mà con nói phủ Trấn Viễn Hầu này cũng quá lơi lỏng rồi. . Bọn con chẳng tốn chút công sức nào cũng vào được. Còn các cô nươngkhác trong phủ này đều âm dương quái khí*, may mà Lý Tứ cô nương khôngcó lớn lên trong phủ, nếu không thì chẳng phải nguy rồi sao?”
(*kì lạ, quái đản)
“Mẹ thấy nha đầu con mới chỉ nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-xin-chao/2508549/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.