Lý Tử Du đã đến xem vài lần, cảm thấy cũng không có gì đẹp lắm. Có thể làmỗi người có ánh mắt thưởng thích khác nhau hoặc là đã quá đề cao danhtiếng, nói tóm lại vị Vương Minh Nguyệt này khi nhìn thấy hoa bạch hảiđường đã cực kì phấn khích.
“Tử Du muội muội, thật không nghĩ rằng ta còn có thể thấy được màu trắng của hoa hải đường. .Không uổng công ta đến đây một chuyến. Muội mỗi ngày đều được nhìn thấy, thật là hạnh phúc.”
Lý Tử Du nghe vậy thì cũng không cảm thấy ngắm được hoa bạch hải đường này thì hạnh phúc chỗ nào. Nàng chỉ đang nghĩ làm sao ứng phó mối phiềntoái này. Chỉ có loại đại tiểu thư vô ưu vô lo mới nói như thế mà thôi.
Hai người ở lại đây một lát thì Vương Minh Nguyệt liền không chịu ngồi yên, muốn đi chèo thuyền.
“Đáng tiếc ta không được bơi nếu không thì ta liền nhảy xuống bơi vòng vòngsung sướng rồi.” Vương Minh Nguyệt ngồi trên thuyền hoa, nói.
Lời này nói ra đã khiến các cô nương khác nghe được phải kinh sợ. Phải biết rằng bơi lội chính là khiến quần áo ướt sũng, vạn nhất bị người khácthấy được thì chính là chuyện lớn nhưng mà người đó mà là Vương MinhNguyệt thì cũng chẳng có ai dám nói nàng ta. Lý Tử Du lại nghĩ nếu ở chỗ trước kia thì nàng nhất định có thể bơi lội nhưng mà bây giờ đã đến Hầu phủ rồi thì khả năng xảy ra chuyện gần như không có.
Trong lúc đó, ở đình bên kia, các phu nhân đang trò chuyện vui vẻ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-xin-chao/2508547/chuong-21-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.