1. 
Lúc Tô Giáng mang rượu đến, Tiêu Úc vừa mới nghỉ ngơi. 
Phu quân kiếp này của nàng đang đứng cách đó không xa, lặng lẽ quan sát. 
Tô Giáng vờ như không thấy, đưa cho ta một bình rượu. 
Còn nàng lại cầm một bình khác, ngửa đầu lên uống một ngụm rồi hỏi: 
"Nghe nói Kỳ Vương điện hạ cũng từng bước lên chín nghìn bậc thang trường sinh trên núi Phật Sơn." 
Lúc nói lời này, nàng khẽ nhìn sang Lục hoàng tử Tiêu Thuấn gần đó. 
Chỉ một cái liếc mắt. 
Lục hoàng tử có dung mạo anh tuấn liền sáng mắt lấp lánh, cười ngây ngốc. 
Tô Giáng cũng nhìn thấy. 
Nàng chậm rãi cong môi. Vẻ mặt vô cùng cưng chiều. 
Khác hẳn với vẻ mặt u sầu khi nàng mang thánh chỉ giả tới ở kiếp trước. 
Chỉ bằng một từ "cũng", ta đã hiểu ra. 
Xem ra mấy anh em nhà họ Tiêu tuy tính tình khác nhau. 
Nhưng về khoản "ngu dại" thì đúng là anh em với nhau. 
Ta thu hồi ánh mắt, không nhịn được thở dài. 
"Đúng vậy, chàng ấy cũng từng cầu." 
Tô Giáng cũng không bất ngờ với câu trả lời này. 
Nhưng nghe vậy, nàng bỗng nhíu mày, khẽ nói: "Tỷ tỷ, chín nghìn bậc trường sinh kia không thể cầu được sống lại." 
Ta sửng sốt. 
Sau đó, ta thấy nàng nhìn Lục hoàng tử bằng ánh mắt dịu dàng. 
"Phật không độ chúng sinh, chỉ độ nhân quả, chính duyên hay nghiệt duyên cũng chỉ là một phần của nhân quả mà thôi." 
Nói rồi nàng quay sang 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-ve-cung-ta/3323037/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.