Như bị lời nói của ta chọc giận, vẻ mặt Giang Thời Kính bỗng trở nên vặn vẹo.
"Ta thông đồng với địch? Nàng tưởng ta muốn sao? Là do Tiêu Úc ép ta! Nàng có biết hắn đã làm gì không mà bảo vệ hắn như vậy?"
Nói xong lại đột nhiên hạ giọng, nói như khẩn cầu:
"Ta làm tất cả là vì nàng, Tống Lê, ta không quay đầu được nữa, chúng ta trở lại như trước có được không..."
Dáng vẻ hiện tại của hắn chỉ làm ta thấy buồn cười.
"Vì ta, cho nên lúc ta và Tô Giáng bị bọn cướp bắt, ngươi cố tình không cứu ta?"
"Nên kiếp trước, ta và thiếp của ngươi bị bắt, ngươi bỏ mặc ta?"
Biểu cảm của Giang Thời Kính ngày càng trở nên cứng nhắc sau mỗi câu hỏi của ta.
Ta làm như không thấy, nhìn chằm chằm vào hắn.
"Giang Thời Kính, ta hỏi ngươi, năm đó, ta ngã ngựa trong rừng hoa là người đỡ ta thật sao?"
Hắn nghe vậy thì chợt giật mình.
Rõ ràng sắc mặt của hắn khi nãy chỉ hơi cứng đờ, còn giờ thì tái nhợt.
Hắn mở to mắt, vẻ mặt trầm xuống, một lúc sau mới lẩm bẩm: "Nàng biết rồi sao..."
Thấy dáng vẻ này của hắn, ta còn gì không rõ nữa?
_________
Ta vẫn luôn cho rằng năm đó Giang Thời Kính đã cứu ta khi ta ngã ngựa trong rừng mai.
Năm ấy ta mười một tuổi.
Vì phụ thân ta không giữ lời đi thả diều với ta nên ta giận dỗi, một mình cưỡi ngựa đến rừng hoa ở ngoại thành.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-ve-cung-ta/3323035/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.