Trống ngực ta đập thùng thùng.
Hắn nói "cũng", tức là đang chứng thực suy đoán của ta.
Ta có thể đoán ta sống lại lại ngờ có Tiêu Úc bước lên chín nghìn bậc trường sinh cầu xin cho ta.
Nhưng Giang Thời Kính thì sao?
Ta thấy tim mình đập thình thịch, còn chưa kịp nghĩ ra nguyên nhân thì lại nghe thấy hắn nài nỉ:
"Tống Lê, kiếp này không giống như kiếp trước, những chuyện đó vẫn chưa xảy ra, chúng ta có thể làm lại từ đầu không?"
Hắn hỏi "có thể làm lại từ đầu không" khiến ta thấy buồn cười.
Đúng là kiếp trước ta thích hắn. Ta vốn tưởng rằng hắn cũng thích ta.
Bởi vì hắn sẽ bí mật đưa ra ra khỏi thành, sẽ cưng chiều xoa đầu gọi ta là "tiểu cô nương".
Nhưng sau này, khi ta và Tô Giáng ra khỏi thành bị bọn cướp bắt.
Rõ ràng chỉ cần cố thêm một chút là hắn có thể cứu được cả hai chúng ta rồi.
Nhưng hắn chỉ cứu Tô Giáng, để lại một mình ta trong ổ cướp.
Đó là lần đầu tiên ta giết người. Nhưng dù ta liều chết để giữ trong sạch, thanh danh của ta cũng mất.
Xuất phát từ lòng áy náy, hắn hứa sẽ cưới ta, và hắn cũng làm thật. Nhưng vào ngày đại hôn, ngoại thất tới phủ làm ầm ĩ.
Ban đêm, hắn cũng chỉ ngồi yên trong phòng cưới, buồn bã uống rượu cả đêm, sau này cũng chưa từng chạm vào ta.
Kiếp trước nếu ta vén khăn voan lên thì có thể nhận ra tâm tư của hắn, kịp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-ve-cung-ta/3323032/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.