Tiêu Úc bị tổ phụ của ta đuổi đi.
Hắn vừa mới hỏi xong, chưa kịp nghe câu trả lời "đương nhiên" của ta thì đã bị tổ phụ biết tin vội vã chạy về đuổi đi mất.
Dù đêm qua tổ phụ nói ta muốn gả cho ai cũng được. Nhưng ông lại người tinh đến mức nào?
Thứ ta có thể đoán được, thì đương nhiên ông cũng đoán được.
Ban đầu, nhờ Giang Thời Kính mà ông đã cảnh giác với những người đàn ông ở bên cạnh ta.
Trên đường về, chắc lại nghe nói chuyện xảy ra trước cửa Tống phủ nên đã đoán được nguyên nhân hậu quả của chuyện này, thậm chí ngay cả Tiêu Úc vốn được ưu ái hơn, cũng không còn thích nữa.
Tổ phụ còn lấy cớ "Kết thông gia với Hoàng thất không dễ, chuyện này lúc khác nói sau." để đuổi hắn đi.
Cho đến khi kéo ta về phủ rồi đóng cửa lại, ông vẫn còn dặn dò:
“Đừng tin lời nam nhân nói.”
Hình như ông đã quên mất, hôm qua chính ta chỉ vào Tiêu Úc, tuyên bố muốn gả cho hắn, hỏi hắn có đồng ý cưới hay không.
Ta biết là tổ phụ thương ta. Ông lo ta lại gặp phải người không tốt, muốn kiểm tra Tiêu Úc, nên ta cũng nghe lời ngoan ngoãn ở trong phủ.
Ta vốn nghĩ, chờ tổ phụ hết giận, sáng mai ta sẽ cho người gửi hồi âm với Tiêu Úc.
Nhưng còn chưa đến sáng hôm sau. Giang Thời Kính đã đến ngay trong đêm
________
Hắn trèo tường vào.
Mấy năm nay, cứ trước sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-ve-cung-ta/3323031/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.