Kỷ Dao cầm một miếng ăn, cảm thấy mứt này ngọt mà không ngán, thịt táo được làm tỉ mỉ, mềm mềm, trong miệng nhanh chóng không còn đắng nữa.
Thế nhưng mà, làm sao Dương Thiệu biết nàng sợ đắng? Không lẽ đây chỉ là sự trùng hợp?
Nghĩ đến những thay đổi gần đây của hắn, nàng cảm giác càng ngày càng quen thuộc, nghi ngờ trong lòng nàng mãi không tan.
Lúc nằm trên giường, Mộc Hương buông màn xuống cho nàng, sau đó kiểm xem có muỗi hay không mới đi ra.
Đèn tắt, trong phòng tối xuống, chỉ có một ít ánh trăng len vào.
Kỷ Dao vừa mới chuẩn bị ngủ, bỗng nhiên trong đầu lại xuất hiện một gương mặt, vết sẹo màu đỏ nhàn nhạt kia như tới gần trước mặt nàng, dọa đến mức nàng lại mở mắt.
Không ngờ Hầu phủ không có Tố Vân, nàng ta lại xuất hiện trong nhà mình, cũng không biết nếu lúc đó uống thuốc viên kia, nàng có chết hay không? Chắc là không đâu, kiếp này Tố Vân không nhận ra nàng, theo lý thuyết, không oán không thù. Nhưng mà nàng cảm thấy trong lòng không yên, lật qua lật lại không ngủ được.
Có phải nên nhờ ca ca giúp nàng điều tra Tố Vân một chút không? Con người này chẳng lẽ lại tính toán cái gì, lại muốn chơi chết mình à?
Kỷ Dao ra quyết định.
Ngày hôm sau, đợi đến lúc Kỷ Đình Nguyên rời khỏi nha môn, nàng liền đến thư phòng của hắn.
"Sao không nghỉ ngơi cho tốt?" Kỷ Đình Nguyên cau mày, "Bệnh còn chưa hết mà đã đến đây chạy loạn."
"Muội có việc muốn nhờ ca ca giúp đỡ," Kỷ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-truoc-cua-ta-la-quyen-than/735730/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.