Trận lửa lớn thuở niên thiếu đã khiến hắn mất đi kí ức ngày đó, mất một lần chính là chín năm. Nhưng khi hắn nhớ lại, lại vương vấn không quên, vì vậy nhanh chóng để Thường Thanh đi nghe ngóng chuyện của Chu Lương Âm.
Một ngày trôi qua, Thường Thanh đến bẩm báo: Điện hạ, Chu tiểu thư chưa lấy chồng.
Trong trí nhớ, tuổi của Chư Lương Âm không còn nhỏ nữa, lúc phụ hoàng chưa băng hà bọn họ đã từng gặp, lúc đó chắc mười chín, hai mươi rồi.
Vì sao vẫn chưa xuất giá? Dường như vẫn chưa tìm được người thích hợp. Thường Thanh quan sát nét mặt của Tống Vân, Tiểu nhân thấy Chu tiểu thư quả thật xinh đẹp bức người, nghe nói có rất nhiều công tử đến cầu hôn.
Đúng vậy, nàng rất đẹp mắt, hắn nhớ kỹ trên má trái của nàng có một nốt ruồi nhỏ, lúc đó đã có cảm giác quen thuộc, nhưng mà suy nghĩ kia chỉ chợt lóe lên, chưa từng ghi vào não.
Sau đó phụ hoàng băng hà, hắn đóng cửa không ra, thoáng một cái mà ba năm, Tống Vân nghĩ thầm, chẳng lẽ bởi vì nàng nhớ kỹ ước định ngày đó nên mới không lấy chồng sao? Nếu không nàng xuất sắc như vậy, sao vẫn chờ đến bây giờ.
Hắn đứng lên: Chuẩn bị xe.
Xuất phát từ phủ Sở vương, rất nhanh đã đến Chu phủ.
Thường Thanh nói: Có phải nên cho người đi thông báo không?
Không. Tống Vân nghĩ thầm, nhất thời xúc động nên mới tới, cứ đột ngột đi vào biết lấy cớ gì? Nghĩ thế nào cũng không ổn, sau đó hắn quay trở về, dặn dò, Chờ lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-truoc-cua-ta-la-quyen-than/3767167/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.