Sau cánh cửa đá là một lối đi tối tăm đầy nước, đám người lại bơi ở trong nước một hồi lâu, mới cảm giác được lối ra.
Ào một tiếng, mấy cái đầu trồi ra khỏi mặt nước.
Mặt nước tĩnh lặng và u ám, toàn bộ không gian cũng lộ ra một loại cô đơn lạnh lẽo khó tả.
Văn Kiều leo ra khỏi mặt nước trước, sau đó vươn tay nắm chặt Ninh Ngộ Châu, kéo hắn ra khỏi nước, cùng nhau ngồi trên cầu thang bên mép nước.
Đám người vội kéo lê thân thể nặng nề ngồi trên cầu thang bên mép nước, dò xét không gian này.
Nơi này tựa như một cung điện dưới đất, không gian rất lớn, nhưng bốn phía trống rỗng, mấy cây cột cao to đứng san sát, nơi xa có một cái đài cao giống hệt tế đàn, đằng sau đài cao có một mặt phù điêu Kỳ Lân rất lớn, cũng không có đồ vật gì khác.
Mà nơi bọn họ xuất hiện, là một ao nước trong phòng, bên bờ dùng những tảng đá cứng rắn thô nặng lát thành cầu thang, một đường trải dài xuống dưới ao nước.
Dưới cái ao này hẳn là ẩn giấu một lối ra vào, liên kết với hồ nước bên ngoài Xích Nhật sơn trang.
Linh lực vận hành trong cơ thể một vòng, quần áo trên người và tóc nhanh chóng được hong khô, sau đó đám người mới đứng lên.
Sư Vô Mệnh dẫn đầu nhảy đến trước đài cao kia, đi thẳng về hướng phù điêu, quan sát phù điêu kia. Bùi Tê Vũ cùng Túc Mạch Lan xem xét ở chung quanh, gõ gõ đập đập, nhìn xem có phải nơi này còn che
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-ta-la-dai-ma-vuong-tuong-lai-lam-sao-bay-gio/906033/chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.