Xung quanh tối om, chỉ có thể mơ hồ cảm giác được dòng nước chảy, thỉnh thoảng sẽ có một số yêu thú sống ở vùng nước sâu bơi ngang qua bọn họ.
Văn Kiều lần theo khí tức cỏ cây thuần khiết kia, một đường tiến lên.
Khí tức cỏ cây càng lúc càng nồng nặc, trong lòng Văn Kiều biết đã tới gần chỗ kia, không khỏi tăng thêm tốc độ.
Mắt thấy sắp tới gần, đột nhiên Văn Kiều đụng đầu vào một bức tường lấp kín, hơn nữa bức tường kia còn co dãn, khiến nàng bắn ngược lại, được Ninh Ngộ Châu ở đằng sau đỡ lấy.
Bùi Tê Vũ cùng Túc Mạch Lan cảnh giác lên, thần thức đảo qua, phát hiện bức tường kia thế mà động đậy.
Tường động?
Không đúng, đây nào phải là tường, rõ ràng chính là thân thể một loại yêu thú nào đó mới đúng.
"Đây là vật gì?"
Sư Vô Mệnh là kẻ ngốc lớn mật, thế mà đi qua, giơ tay sờ bức tường chặn đường kia, sau đó lại chọc chọc.
"Xì!"
Giống như một loại túi khí nào đó bị nén lại, Sư Vô Mệnh cảm thấy chơi vui lại tiếp tục chọc thêm vài lần, tiếng xì kia không ngừng vang lên trong nước, đồng thời liên tục xuất hiện bong bóng.
Sư Vô Mệnh quay đầu nhìn về phía đám người cười ngây ngô nói: "Bức tường này thật thú vị, làm cho sóng nước dập dờn như thế.."
Lời còn chưa dứt, bức tường kia đột nhiên lõm xuống, vừa khéo tay của hắn đặt trên đó, trong nháy mắt cả người hắn đều bị nuốt vào.
Tất cả mọi chuyện xảy ra trong nháy mắt, khiến cho người ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-ta-la-dai-ma-vuong-tuong-lai-lam-sao-bay-gio/906031/chuong-325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.