Chương trước
Chương sau
Xung quanh tối om, chỉ có thể mơ hồ cảm giác được dòng nước chảy, thỉnh thoảng sẽ có một số yêu thú sống ở vùng nước sâu bơi ngang qua bọn họ.
Văn Kiều lần theo khí tức cỏ cây thuần khiết kia, một đường tiến lên.
Khí tức cỏ cây càng lúc càng nồng nặc, trong lòng Văn Kiều biết đã tới gần chỗ kia, không khỏi tăng thêm tốc độ.
Mắt thấy sắp tới gần, đột nhiên Văn Kiều đụng đầu vào một bức tường lấp kín, hơn nữa bức tường kia còn co dãn, khiến nàng bắn ngược lại, được Ninh Ngộ Châu ở đằng sau đỡ lấy.
Bùi Tê Vũ cùng Túc Mạch Lan cảnh giác lên, thần thức đảo qua, phát hiện bức tường kia thế mà động đậy.
Tường động?
Không đúng, đây nào phải là tường, rõ ràng chính là thân thể một loại yêu thú nào đó mới đúng.
"Đây là vật gì?"
Sư Vô Mệnh là kẻ ngốc lớn mật, thế mà đi qua, giơ tay sờ bức tường chặn đường kia, sau đó lại chọc chọc.
"Xì!"
Giống như một loại túi khí nào đó bị nén lại, Sư Vô Mệnh cảm thấy chơi vui lại tiếp tục chọc thêm vài lần, tiếng xì kia không ngừng vang lên trong nước, đồng thời liên tục xuất hiện bong bóng.
Sư Vô Mệnh quay đầu nhìn về phía đám người cười ngây ngô nói: "Bức tường này thật thú vị, làm cho sóng nước dập dờn như thế.."
Lời còn chưa dứt, bức tường kia đột nhiên lõm xuống, vừa khéo tay của hắn đặt trên đó, trong nháy mắt cả người hắn đều bị nuốt vào.
Tất cả mọi chuyện xảy ra trong nháy mắt, khiến cho người ta trở tay không kịp, hoàn toàn không kịp phản ứng. Đương nhiên, coi như có thể phản ứng, bọn họ cũng không muốn đi cứu người nào đó, tự làm tự chịu là được.
Sau khi Sư Vô Mệnh bị nuốt vào trong, bức tường kia cũng không khôi phục, vẫn duy trì bộ dáng bị lõm, nơi đó có một cái khe hở, nhưng nhìn kỹ lại phát hiện nó khép lại rất chặt, không có một khe hở, mà Sư Vô Mệnh thì bị vây ở trong cái khe đó.
Bùi Tê Vũ tiến lên sờ thử, hô: "Này, còn sống không?"
".. Còn sống, mau cứu ta ra ngoài!" Giọng nói Sư Vô Mệnh từ bên trong truyền tới, chỉ là có chút mơ hồ, giống như miệng bị chặn, chỉ có thể miễn cưỡng phát ra tiếng mơ hồ.
Biết hắn còn sống, đám người cũng không vội cứu hắn ra, mà là dò xét bức tường này.
Quan sát một lát, phát hiện bức tường này đúng là thân thể một loại yêu thú sống dưới nước nào đó, hơn nữa thân thể của nó khổng lồ, dài gần trăm trượng, toàn bộ thân thể chắn trên đường đi của bọn họ.
Văn Kiều cảm giác được khí tức cỏ cây, ngay đằng sau con yêu thú đang chặn đường này, muốn qua, còn phải để con yêu thú này nhường đường mới được.
Đám người nghĩ một lát, thử công kích nó.
Văn Kiều ngưng tụ một quyền, quyền phong cuốn theo linh lực, đánh vào trên thân yêu thú kia.
Chỉ thấy thân thể yêu thú kia nhanh chóng lõm xuống một cái hố to, giống như bóng da bị đập dẹp, không đợi người tu luyện kịp phản ứng, chỗ lõm xuống kia ngay tức khắc bắn ngược, đồng thời quyền phong cuốn theo linh lực kia cũng theo đó phá nước đánh úp lại, nếu không phải Văn Kiều phản ứng nhanh, chỉ sợ đã bị đánh bay ra ngoài.
Nước xung quanh bị khuấy động hồi lâu mới bình tĩnh trở lại.
Đám người lần nữa tụ lại, xem xét chỗ Văn Kiều công kích lúc trước, chỉ thấy nơi đó vẫn là một mảnh bóng loáng vuông vức, không có chút dấu vết nào, hiển nhiên công kích nhận được hoàn toàn bắn ngược lại, sẽ không rơi xuống trên thân con yêu thú này.
Nắm đấm của Văn Kiều mạnh đến cỡ nào, người ở chỗ này đều biết, nhưng đối với nó lại không có chút tổn thương nào, có thể thấy được lực phòng ngự của con yêu thú này rất mạnh, còn có thể bắn ngược tổn thương.
Kế tiếp, Túc Mạch Lan cùng Bùi Tê Vũ cũng thử công kích.
Túc Mạch Lan Bạo Linh kiếm pháp, huyễn thuật của Bùi Tê Vũ cùng nhau lên.
Bạo Linh kiếm pháp bắn ngược trở về lần nữa khuấy động thuỷ vực xung quanh, để cho người ta gần như đứng không vững. Mà huyễn thuật của Bùi Tê Vũ cũng không phải là tác dụng trên thân thể, ngược lại không bị bắn ngược, chỉ là cũng không có tác dụng gì, giống như yêu thú kia không có linh thức, cũng không bị huyễn thuật ảnh hưởng.
Sau vài lần, đám người rốt cuộc hiểu rõ, yêu thú này không có cách nào công kích, tất cả công kích đều sẽ bị bắn ngược.
"Đây rốt cuộc là yêu thú gì?" Túc Mạch Lan không thể tin nổi.
Thế giới rộng lớn, giống loài ngàn ngàn vạn vạn, có rất nhiều giống loài không biết tên có năng lực kì lạ. Bây giờ bọn họ gặp được con yêu thú này, mặc dù không biết nó là tồn tại gì, nhưng cũng biết nó khó giải quyết.
Bởi vì Sư Vô Mệnh bị vây trong thân thể yêu thú kia, không rảnh bận tâm bên ngoài, Túc Tinh cũng chạy đến canh chừng.
Nhìn thấy kết cục của Sư Vô Mệnh, nó rất không tử tế nhếch miệng cười lên: "Đáng đời, ai bảo hắn không có việc gì cứ thích lại gần làm gì."
Nếu không phải bởi vì Sư Vô Mệnh ở đây, nó cũng sẽ không phải ẩn trốn, không có cách nào giống như ở Khô Cốt Thập Tam phủ, đi theo Văn Kiều chạy lên chạy xuống. Đối với chuyện này, Túc Tinh rất mất hứng, nhưng nó không xác định có thể tin tưởng Sư Vô Mệnh giống như Văn Kiều bọn họ hay không, tự nhiên không muốn bại lộ sự tồn tại của chính mình.
Nó chạy tới sờ lên bức tường thịt kia, nói với Văn Kiều bọn họ: "Văn tỷ tỷ, thể tích yêu thú này mặc dù khổng lồ, nhưng không có lực sát thương gì, có thể giảng đạo lý với nó, để nó nhường đường cho chúng ta."
"Làm sao giảng đạo lý với nó?" Văn Kiều không phân rõ đầu của nó ở đâu, ngay cả huyễn thuật của Bùi Tê Vũ cũng không thấy nó có phản ứng, thật là khiến cho người ta bó tay.
Túc Tinh không nói chuyện, đưa tay vỗ vỗ tường thịt, chỉ vào một chỗ nói: "Chỗ này tựa như là bộ phận bài tiết."
Khi thấy rõ vị trí nó chỉ, đám người thần sắc quỷ dị, vậy chẳng phải Sư Vô Mệnh bị cái mông yêu thú kia kẹp lại rồi?
Bùi Tê Vũ không nhịn được, cười lên ha hả, Túc Mạch Lan cũng nín cười hết sức vất vả, lại càng không cần phải nói Văn Kiều cùng Ninh Ngộ Châu, cũng không phải người sẽ để ý đến tâm tình người ta, rất không khách khí cười một phen.
Tiếng cười truyền đến chỗ Sư Vô Mệnh, giọng nói của hắn ồm ồm truyền tới: "Các ngươi cười cái gì? Sao không cứu ta ra ngoài? Mau lên ta sắp thở không nổi rồi."
Mọi người mới không tin hắn, người tu luyện cảnh giới Nguyên Tông nín thở mấy ngày cũng không có vấn đề gì, lúc này mới bị vây bao lâu?
Tiếp tục để hắn bị nhốt đi.
Đám người tìm tòi nửa ngày, rốt cuộc biết rõ ràng cấu tạo của yêu thú này.
Yêu thú sống dưới nước này có thân thể tròn vo, bên trong tràn ngập khí thể, chọc một cái, sẽ lập tức phát ra tiếng "Xì." Bởi vì thân thể của nó khổng lồ, lười động đậy, thường thích tìm một số hang động ở lại, nằm ở nơi đó mấy chục năm không động đậy, rất dễ dàng khiến cho người ta xem nhẹ sự tồn tại của nó.
Nếu có người hoặc yêu thú công kích, thân thể của nó có thể tự động bắn ngược, hoặc vây khốn chướng ngại vật tiếp cận nó, vây nhốt nó mấy chục trên trăm năm lại thả ra.
Lúc trước Sư Vô Mệnh liền bị nó xem như một loại chướng ngại vật nào đó muốn công kích nó, nên mới trực tiếp nuốt hắn.
Bùi Tê Vũ đem phát hiện của bọn họ nói cho Sư Vô Mệnh, lúc này Sư Vô Mệnh mới có chút hoảng hốt: "Các ngươi mau cứu ta ra đi, ta không muốn bị vây ở trong đống thịt này mấy chục năm đâu."
"Nhưng giờ chúng ta cũng không có cách nào!" Giọng điệu Bùi Tê Vũ tà ác: "Không bằng ngươi tiếp tục chờ ở đây đi, chúng ta đi vòng từ chỗ khác, chờ sau này có thời gian rảnh lại tới cứu ngươi!"
Sư Vô Mệnh: "..."
Sư Vô Mệnh rốt cuộc cảm nhận được sự tà ác của ma tu, thật sự là quá đáng quá đáng!
Mặc dù Bùi Tê Vũ nói như vậy, nhưng đi vòng là không thể nào đi vòng, Văn Kiều sẽ không từ bỏ đồ vật tràn ngập khí tức cỏ cây thuần khiết bên trong.
Văn Kiều thử câu thông với con yêu thú này.
Chỉ là cũng không biết yêu thú này có phải là ngủ như chết hay không, mặc kệ câu thông thế nào đều không có phản ứng.
Ninh Ngộ Châu nói: "Đoán chừng là rơi vào trạng thái ngủ say, ngay cả tinh thần cũng cùng nhau ngủ say, loại thời điểm này cho dù tác dụng công kích trên linh thức hay tinh thần, đều là vô hiệu."
Cho nên huyễn thuật của Bùi Tê Vũ mới có thể vô hiệu với nó.
Sau khi phát hiện yêu thú này không có cách nào câu thông, Văn Kiều cảm thấy có chút khó giải quyết.
Nàng gặp được không ít yêu thú, đây còn là lần đầu tiên gặp được loại này, ngay cả câu thông cũng không thể, thực sự khiến cho người ta nhụt chí.
Biết lực hấp dẫn của đồ vật tràn ngập tinh khí cỏ cây kia đối với Văn Kiều, Ninh Ngộ Châu cũng không muốn từ bỏ.
Suy tư một lát, chỉ chốc lát hắn đã có chủ ý, nếu yêu thú này không nhường đường, vậy bọn họ sẽ tự mình đào ra một lối đi, mặc dù tốn thời gian, nhưng có Văn Cổn Cổn, hoàn toàn không cần lo lắng.
Khi Văn Cổn Cổn nghe được phải làm việc, cả thân thú đều từ chối.
Thẳng đến Ninh Ngộ Châu đút cho nó mấy viên linh quả, cũng đảm bảo sau này sẽ cho nó một viên Âm Dương Niết Bàn Chân đan, chẳng mấy chốc tính tích cực của Văn Cổn Cổn đã bị điều động.
Cho nên mới nói, dưới gầm trời này kỳ thật không có yêu thú lười, chỉ xem cám dỗ có đủ hay không mà thôi.
Văn Cổn Cổn đào hang dọc theo tầng nham thạch bên cạnh cửa hang yêu thú kia ngăn chặn.
Bùi Tê Vũ thấy tốc độ đào hang của Tiểu Thực Thiết thú này vừa nhanh vừa tốt, đoán chừng chẳng mấy chốc là có thể đào ra một lối đi, yêu thú này có nhường đường hay không cũng không sao cả.
"Tên này làm sao bây giờ?" Bùi Tê Vũ chỉ vào Sư Vô Mệnh bị thân thể yêu thú vây khốn.
Cũng không thể bỏ hắn ở đây?
Ninh Ngộ Châu nhìn một lát, nói với Văn Kiều: "A Xúc, khí lực của nàng lớn, thử xem có thể đẩy ra từ chỗ này hay không."
Nghe vậy, đám người rõ ràng ý tứ hắn.
Văn Kiều tiến lên, thử thò tay vào trong cái khe kia, nào biết được khe hở khép kín đó lại siết chặt lại, căn bản không có cách nào động đậy nó. Nếu là người hoặc những yêu thú khác bị nhốt ở bên trong, đoán chừng xương cốt đều bị nó siết vụn.
Văn Kiều nói với người bên trong: "Sư Vô Mệnh, ngươi còn tốt chứ?"
".. Còn tốt, chỉ là không có cách nào động."
Nghe nói như thế, mọi người lập tức xác định Sư Vô Mệnh này quả nhiên là quái vật, nhục thân mạnh mẽ, ngay cả thứ này cũng không thể siết chết hắn. Cũng không biết hắn một người tu luyện cảnh giới Nguyên Tông, làm cách nào rèn luyện ra thể chất đáng sợ như vậy, tất cả tổn thương tác động ở trên người hắn, đều sẽ không xảy ra chuyện.
Thân thể như vậy, vẫn là rất dùng tốt.
Văn Kiều hít sâu, bắt đầu tụ lực, hai tay hướng về khe hở đẩy ra.
Vẻ mặt của nàng căng cứng, gân xanh nổi lên trên cánh tay mảnh khảnh kia, để người ta biết lúc này nàng đã dùng toàn bộ sức lực.
Khe hở dính sát vào nhau rốt cuộc bị đẩy ra một đầu khe hẹp, Bùi Tê Vũ và Túc Mạch Lan đều có chút khẩn trương nhìn xem, không dám lên tiếng quấy nhiễu Văn Kiều, để tránh làm cho khí lực nàng vất vả tụ lại bị tản ra.
Khe hở kia dần dần mở rộng, khi mở rộng đến khoảng cách mà Văn Kiều có thể đẩy ra, rốt cuộc nhìn thấy Sư Vô Mệnh bị nhốt ở bên trong.
Bùi Tê Vũ cùng Túc Mạch Lan vội đưa tay lôi hắn từ bên trong ra.
Phập một tiếng, giống như là có đồ vật gì bị phun ra, hai người cuối cùng cũng lôi Sư Vô Mệnh ra, Văn Kiều cũng rốt cuộc thoát lực, hai tay khẽ buông, khe hở bị đẩy ra kia lần nữa thu về.
Có thể là phát hiện bên trong đã không có đồ vật, da thịt bị lõm vào kia lần nữa phồng lên hệt như quả bóng da, chỉ chốc lát đã khôi phục bình thường.
Sư Vô Mệnh vẫn còn sợ hãi: "Thật là đáng sợ, lúc bị nhốt ở bên trong, suýt chút nữa bị đè đến lòi ruột, xương cốt cũng sắp vỡ nát, nếu không phải xương cốt của ta đủ cứng, chỉ sợ các ngươi cứu ra sẽ là một đống huyết nhục."
"Chỉ còn lại một đống huyết nhục, ai còn tốn công tốn sức đi cứu ngươi?" Bùi Tê Vũ châm chọc hắn.
Sư Vô Mệnh ngẫm lại thấy cũng đúng, vui vẻ chạy tới cảm tạ Văn Kiều, nếu không phải nam nữ hữu biệt, không chừng cũng muốn ôm nàng hôn một cái, cảm tạ nàng cứu vớt hắn thoát khỏi cảnh bị nhốt mấy chục năm.
"Văn cô nương -- không, Văn muội muội, sau này ngươi sẽ là muội muội của Sư Vô Mệnh ta, về sau ca ca phải nhờ vào ngươi rồi."
Ninh Ngộ Châu nheo mắt lại: "Ngươi nói ai là muội muội ngươi hả?" Muốn làm đại cữu tử (anh vợ) của hắn? Sư Vô Mệnh có mặt mũi đó sao?
Sư Vô Mệnh vội vàng nói: "Uầy, chúng ta đều là huynh đệ, đừng so đo nhiều như vậy! Ta đây không phải cảm kích ân cứu mạng của muội tử nhà chúng ta sao?"
Người này đột nhiên nhận Ninh Ngộ Châu làm huynh đệ, cũng nhận Văn Kiều làm muội muội, chỗ tốt đều để hắn nhận được.
Bùi Tê Vũ cùng Túc Mạch Lan đã không còn lời nào để nói đối với hành vi vô sỉ tận dụng mọi thứ của nam nhân này rồi.
Lúc cứu Sư Vô Mệnh ra, lối đi Văn Cổn Cổn đào cũng gần xong.
Bọn họ đi về hướng cửa hang kia, lối đi Văn Cổn Cổn đào vừa khéo đủ cho một người đi vào, đám người theo thứ tự bơi vào bên trong, bơi một hồi lâu, liền nhìn thấy Tiểu Thực Thiết thú ngồi ở chỗ đó.
Đào lâu như vậy, Tiểu Thực Thiết thú cũng rất mệt mỏi, hiện giờ đang nghỉ ngơi.
Văn Kiều đi qua, đút một viên Bổ Linh đan cho Văn Cổn Cổn, sờ sờ đầu của nó.
Nghỉ ngơi xong, Văn Cổn Cổn tiếp tục đào hang, như thế lại đào gần một canh giờ, rốt cục đào thông, đám người từ trong động bơi ra.
Tới đây, khí tức cỏ cây kia cũng càng dày đặc, thậm chí ngay cả Ninh Ngộ Châu bọn họ cũng có thể nhận ra.
Bởi vì Văn Kiều có yêu thể, trời sinh có thể cảm giác được khí tức cỏ cây, hơi thở cỏ cây này khác biệt với linh khí, bình thường người tu luyện không cảm giác được, lại càng không cần phải nói cách xa như vậy. Chẳng qua khi bọn họ đến gần, khí tức cỏ cây tinh khiết tới trình độ nhất định, cũng coi là một loại sức mạnh ngưng tụ, tự nhiên có thể để cho người tu luyện cảm giác được.
Đám người đều mừng rỡ.
"Khí tức cỏ cây thật nồng nặc!" Hai mắt Sư Vô Mệnh sáng lên: "Nơi này nhất định có bảo vật liên quan tới tinh hoa cỏ cây."
Hắn vừa dứt lời, liền nghe Ninh Ngộ Châu nói: "Đây là của A Xúc!"
Hở?
Sư Vô Mệnh, Bùi Tê Vũ và Túc Mạch Lan cùng nhìn về phía Ninh Ngộ Châu, bởi vì giọng điệu đương nhiên này của hắn, khiến bọn họ có chút ngạc nhiên.
Ninh Ngộ Châu nhìn lại bọn họ, thần sắc bình thản, nhưng không cho phép chất vấn.
Dị bảo động lòng người, phân phối quyền sỡ hữu nó trước, sớm định tốt quy củ, cũng để tránh đám người tranh đoạt.
Mặc dù bọn họ cùng nhau tới đây, bảo vật ai cũng có phần, nhưng nếu không có Văn Kiều dẫn đường, không có Văn Cổn Cổn mở đường, căn bản là không có cách nào đến đây.
Cho nên Ninh Ngộ Châu nói thứ này là của Văn Kiều, ngược lại cũng không thành vấn đề.
Bùi Tê Vũ cùng Túc Mạch Lan vội cho thấy thái độ của mình, bọn họ sẽ không cùng Văn Kiều đoạt, trong lòng đã rõ ràng, Văn Kiều nhất định là vì thứ này mới chạy đến. Chỉ sợ thời điểm ở bên hồ, Văn Kiều cũng đã cảm giác được sự tồn tại của thứ này, mặc dù không biết nàng phát hiện như thế nào, nhưng đây cũng là bản lĩnh của Văn Kiều.
Sư Vô Mệnh chép miệng, tiếc nuối nói: "Được thôi, muội muội nhà chúng ta có công lao lớn nhất, đương nhiên là của A Xúc muội muội."
"A Xúc là ngươi có thể gọi sao?" Ninh Ngộ Châu liếc hắn một cái, ánh mắt kinh khủng.
Sư Vô Mệnh hít thở không thông, vội vàng nói: "Được thôi, vậy thì A Kiều muội muội."
Nếu không phải địa điểm không đúng, Ninh Ngộ Châu cũng muốn dùng đan độc hạ độc chết con hàng luôn luôn chiếm tiện nghi của hắn này.
Trong khi nói chuyện, bọn họ đã tới gần nơi có khí tức cỏ cây tinh khiết kia.
Chỉ thấy tại thủy vực tĩnh mịch kia, có một hạt châu xanh biếc lơ lửng, hạt châu kia lúc ẩn lúc hiện ở trong nước, thủy thảo xung quanh tươi tốt, đúng là hiếm thấy.
Ánh mắt Ninh Ngộ Châu hơi nheo lại, kinh ngạc nói: "Mộc Linh Nguyên châu?"
"Mộc Linh Nguyên châu là gì?" Đám người không hiểu.
Ninh Ngộ Châu nhìn chằm chằm hạt châu kia, nói khẽ: "Đây là Mộc Linh Nguyên châu ngưng tụ từ tinh hoa thảo mộc, có linh lực hệ mộc cực kì ôn hòa, cỏ cây gặp được sẽ sinh trưởng tốt hơn, người tu luyện gặp -- có thể chuyển hóa thành linh lực tinh khiết để tu luyện, khi tu hành làm ít công to."
Nói ngắn gọn, chính là một vật phụ trợ tu hành cực kỳ lợi hại, có được nó, như thể có được nguồn linh lực vô tận.
Hóa ra là thứ lợi hại như thế.
Bùi Tê Vũ cùng Túc Mạch Lan trong lòng sợ hãi thán phục, đương nhiên cũng chỉ có sợ hãi thán phục mà thôi, hai người đều là người mang dị bảo, điểm ấy định lực vẫn có.
Bởi vì Mộc Linh Nguyên châu nên thủy thảo xung quanh sinh trưởng rất tươi tốt, lúc một đoàn người đi qua, còn phải đẩy đám rong trôi theo theo nước kia.
Văn Kiều tới gần Mộc Linh Nguyên châu, lúc định đưa tay ra, hạt châu kia vèo một cái biến mất.
Biến mất rồi?
Đám người Sư Vô Mệnh nhanh chóng vây quanh, thần thức tràn ra xung quanh, thần sắc cảnh giới, phòng bị có yêu thú hoặc những vật khác âm thầm đoạt Mộc Linh Nguyên châu.
Mộc Linh Nguyên châu nở rộ khí tức cỏ cây dày đặc đến độ không chỉ có người tu luyện biết hàng, yêu thú cũng biết hàng.
Khí tức cỏ cây là một loại lực lượng cực kì ôn hòa, tràn ngập sức sống, mặc kệ là yêu thú và người tu luyện linh căn thuộc tính gì đều có thể sử dụng, gặp được chí bảo bực này, đồ đần mới từ bỏ.
Mộc Linh Nguyên châu đặt ở chỗ này không biết bao lâu rồi, sẽ hấp dẫn yêu thú lợi hại trông coi cũng là bình thường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.