Quan sát xong hai tượng đá Kỳ Lân kia, đám người bắt đầu đi tiếp.
Một đường đi tới, bọn họ phát hiện sơn trang này trống rỗng, nhưng kiến trúc được bảo tồn rất hoàn hảo.
Bùi Tê Vũ như có điều suy nghĩ nói: "Sau khi những người kia vơ vét nơi này, có thể có lòng tốt không phá hư kiến trúc như vậy sao?"
Đây chính là chỗ khiến người ta cảm thấy quái dị.
Làm thế lực hiển hách nhất trong bí cảnh, Xích Nhật sơn trang đã sớm bị người tu luyện vơ vét không còn gì vào chín lần trước, sơn trang to như vậy không có chút bài trí nào, chỉ còn lại kiến trúc không có tác dụng gì.
Hơn nữa với thói hư tật xấu của người tu luyện, cũng không tin bọn họ sẽ chịu đựng không phá hư kiến trúc, sau khi tìm không thấy thứ gì, chắc chắn sẽ trút giận lên kiến trúc xung quanh, tiện tay phá hư nhìn xem có che giấu bảo vật hoặc cơ quan nào hay không.
Ninh Ngộ Châu nhìn chung quanh một chút, hiểu rõ nói: "Nơi này có trận pháp khôi phục."
"Trận pháp khôi phục?"
Sư Vô Mệnh ngạc nhiên nói: "Ngươi nói là sự thật? Thật sự có trận pháp khôi phục?"
Ninh Ngộ Châu hỏi lại: "Chẳng lẽ các ngươi không có phát hiện? Bí cảnh này đã mở ra mười lần, chắc hẳn có không ít người tu luyện nhiều lần tiến vào đây, chẳng lẽ bọn họ không có chú ý tới điểm đặc biệt của sơn trang này?"
"Làm sao ta biết bọn họ có chú ý hay không?" Sư Vô Mệnh rất không chịu trách nhiệm nói: "Xích Nhật sơn trang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-ta-la-dai-ma-vuong-tuong-lai-lam-sao-bay-gio/906029/chuong-323.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.