Ninh Ngộ Châu cùng Bùi Tê Vũ vô thức vươn tay che mắt cô nương bên người lại.
Một màn cay mắt như vậy, sao có thể để nàng nhìn thấy?
Chẳng qua, sau đó bọn họ không rảnh chú ý người không mặc quần áo kia.
Bởi vì sau lưng người nọ, là xương cốt từ chỗ đỉnh núi lăn xuống, hệt như tuyết lở.
Xương cốt ùn ùn theo sát sau lưng người kia, nhìn từ đằng xa, đám xương cốt trắng hếu đó hình thành một trận sóng bằng xương đáng sợ, từ trên núi xương nhanh chóng lăn xuống, mang theo một cỗ uy lực đáng sợ, giống như muốn cuốn người đang chạy như điên kia vào trong, tạo ra chấn động cực kỳ kinh khủng.
Theo sóng xương hạ xuống, thanh thế ầm ầm kia càng long trọng, gần như nhấn chìm tiếng kêu thảm thiết của người kia.
Người kia chạy như sắp tắt thở, suýt chút nữa đã bị sóng xương bao phủ.
"Cứu người!" Ninh Ngộ Châu nói với Bùi Tê Vũ.
Đây rõ ràng chính là tự động đưa tới cửa, có cay mắt đến đâu cũng phải cứu.
Bùi Tê Vũ đen mặt, thực sự không muốn đi cứu một con hàng cay mắt. Nhưng trừ mấy người Bách Lý Trì, thì đây là nhân tu đầu tiên bọn họ gặp được trong Khô Cốt Thập Tam phủ, không muốn cứu cũng phải cứu.
Bùi Tê Vũ ngự kiếm bay qua, một phát bắt được cánh tay của người nọ, kéo hắn tới chỗ bọn họ.
Người được cứu tranh thủ thời gian vươn tay ôm lấy Bùi Tê Vũ, gần như khóc ròng rống, mừng rỡ hò hét: "A a a! Tráng sĩ, ngươi tới quá tốt rồi!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-ta-la-dai-ma-vuong-tuong-lai-lam-sao-bay-gio/906016/chuong-305.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.