Chương trước
Chương sau
Edit: Jess93
"Hai người các ngươi còn không tiến vào?"
Tiêu Quân Hạo và Ngải Giác ở ngoài cửa nghe thấy chưởng môn sư phụ nói, ngoan ngoãn đi tới, hành lễ cho chưởng môn sư phụ cùng các vị trưởng lão.
Tập trung ở đây đều là người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng Chân Vũ phái, sao có thể không biết hai người đến.
Nếu là ngày trước, bọn họ đương nhiên sẽ không để đệ tử trong môn phái biết những việc này, dù sao biết quá nhiều đối với bọn hắn không có chỗ tốt gì. Song hành động lần này của tứ đại gia tộc đã vượt quá giới hạn, giấu là không giấu được, thay vì để đệ tử nghe được tin tức linh tinh từ nơi khác, bọn họ cũng không ngại nói rõ cho bọn hắn, để tránh bọn hắn bởi vì vô tri mà dính vào, mất mạng uổng phí.
Sau khi hai người làm lễ cho các trưởng bối trong sư môn thì ngoan ngoãn đứng ở một bên, nghe chưởng môn cùng các trưởng lão thương lượng chuyện này.
"Trước kia Tiêu gia rêu rao làm việc lỗi lạc, đối với Túc Tinh cốc và truyền nhân Túc gia chân tâm thật ý, cũng không ham đồ vật của Túc Tinh cốc. Lúc nha đầu Túc gia kia vừa mất tích, bọn họ còn biết làm một tấm màn che, phát thông báo treo thưởng, để người tu luyện trong thiên hạ hỗ trợ tìm ra nha đầu Túc gia kia. Không nghĩ tới sau khi biết người trốn đến Túc Tinh cốc, da mặt cũng không cần nữa, thế mà muốn ép nàng đi ra, hành vi này của Tiêu thị, thật đúng là buồn nôn đến cực điểm."
"Bọn họ còn không phải sợ Túc Mạch Lan kia thừa cơ mở ra Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ, đến lúc đó bọn họ cái gì cũng không có mò được, tự nhiên muốn ngăn cản nàng."
"Bọn họ mưu đồ nhiều năm, lo lắng là bình thường."
"Nếu tứ đại gia tộc kia đạt được Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ, dùng vũ lực áp chế chúng ta trợ giúp bọn họ, đến lúc đó ứng đối như thế nào?"
"Chúng ta tuyệt đối không thể cùng bọn hắn thông đồng làm bậy!"
"Vậy thì nghĩ cách đối phó đi."
* * *..
Cho đến khi các trưởng lão rốt cuộc rời đi, chưởng môn Chân Vũ phái đau đầu ấn ấn huyệt Thái Dương, nhìn về phía hai vị ái đồ.
Ngải Giác là người nóng tính, vội vàng nói: "Sư phụ, Ninh huynh đệ và Văn muội muội của ta có khả năng còn đang ở Túc Tinh cốc, vậy phải làm sao bây giờ? Nếu đại trận Túc Tinh cốc bị phá, bọn họ có thể hay không.."
Chưởng môn nhìn vẻ mặt lo lắng của hai đồ đệ, than nhẹ một tiếng nói: "Các ngươi cũng đã biết tình huống hiện giờ của Túc Tinh cốc, dựa vào thực lực của hai người các ngươi, có thể giúp bọn hắn cái gì? Không phải là đưa chính mình vào sao. Không nói các ngươi, chỉ sợ là tám đại môn phái chúng ta liên thủ, cũng không có cách nào thay đổi chủ ý của tứ đại gia tộc, nói không chừng ngược lại còn bị thiệt.."
Tiêu Quân Hạo và Ngải Giác lập tức im lặng.
Bọn họ hiểu rõ điều này, tự nhiên không thể để cho sư môn đi mạo hiểm.
Đột nhiên, Tiêu Quân Hạo tiến lên một bước, trầm giọng nói: "Xin sư phụ cho phép đệ tử tiến về Túc Tinh cốc."
"Ta cũng phải đi!" Ngải Giác vội nói.
Chưởng môn nhíu mày: "Các ngươi muốn đi cứu bọn họ? Hồ đồ!"
"Xin sư phụ yên tâm, đệ tử tự biết không phải là đối thủ của tứ đại gia tộc, đương nhiên sẽ không mạo muội hành động, chỉ cầu một cái an tâm." Vẻ mặt Tiêu Quân Hạo nghiêm túc: "Đệ tử sẽ tùy cơ ứng biến, sẽ không chọi cứng với bọn họ."
Ngải Giác lấy sư huynh như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, ở bên cạnh liều mạng gật đầu.
Chưởng môn làm sao có thể không biết tính tình hai người đồ đệ này, Đại đồ đệ mặc dù làm việc ổn trọng, nhưng bởi vì tu tập kiếm pháp, hắn có chính nghĩa của riêng mình. Điều hắn cho là đúng, cho dù có thịt nát xương tan cũng sẽ kiên trì, sẽ không cùng người trong thiên hạ thông đồng làm bậy, Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều kia đã giúp bọn họ, cho dù đối mặt người của tứ đại gia tộc, cũng sẽ không thay đổi sự kiên trì của chính mình.
Tính cách này để người yên tâm đồng thời cũng để cho người ta lo lắng.
Ngay ngắn chính nghĩa như thế, dù có lợi cho việc tu hành, lại dễ dàng thất bại trên một số chuyện nào đó.
Trong lòng biết nếu như không để bọn hắn đi chuyến này, chỉ sợ bọn họ sẽ không an tâm lưu lại sư môn, thậm chí có thể sẽ vụиɠ ŧяộʍ rời đi.
Chưởng môn Chân Vũ phái cuối cùng vẫn đồng ý, chẳng qua ông ấy cùng hai người đệ tử ước pháp tam chương, tránh cho người không có cứu ra lại đưa chính bọn hắn vào, như thế ông ấy sẽ không chịu đựng nổi.
Sau khi được sư phụ đồng ý, hai sư huynh đệ Tiêu Quân Hạo và Ngải Giác liền nhanh chóng nhanh rời khỏi Chân Vũ phái, đi về hướng Túc Tinh cốc.
Có lựa chọn tương tự hai sư huynh đệ Tiêu Quân Hạo, còn có đệ tử Hợp Tâm môn.
Phạm Tú Tú làm ái nữ của chưởng môn Hợp Tâm môn, tự nhiên cũng biết rõ chân tướng tất cả mọi chuyện từ chỗ trưởng bối.
Một khắc này, cả người nàng đều kinh sợ, đồng thời xấu hổ không thôi vì chính mình đã từng hiểu lầm Túc Mạch Lan.
Vào lúc không biết rõ tình hình, nàng ta đã từng làm càn nói xấu một nữ tu đáng thương, cũng như những người dốt nát bình thường kia bảo sao hay vậy, kết luận nữ tu đó có phẩm hạnh tồi tệ, lại không biết tình cảnh của nàng khiến cho nàng có rất nhiều bất đắc dĩ cùng thân bất do kỷ.
Những nam nhân kia vì đạt được Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ, lấy danh nghĩa ái mộ tự động tới gần người nàng, hủy thanh danh của nàng..
Chẳng trách Tiêu sư huynh sẽ trách cứ nàng ta, nàng ta đã từng cho rằng Tiêu sư huynh cũng giống như những nam tu kia, bị Túc Mạch Lan mê hoặc, cũng có rất nhiều hiểu lầm đối với Tiêu sư huynh.. Chỉ sợ Tiêu sư huynh sẽ chán ghét nàng ta hơn.
Phạm Tú Tú thất vọng hỏi: "Sư tỷ, có phải Tiêu sư huynh bọn họ sẽ đi Túc Tinh cốc đúng không?"
"Có lẽ thế."
Phạm Tú Tú hé miệng, quay người liền đi tìm phụ mẫu, nói rõ muốn đi Túc Tinh cốc một chuyến.
Đệ tử Chân Vũ phái và Hợp Tâm môn bởi vì có quan hệ với hai người Ninh Ngộ Châu, vì vậy cùng chạy tới Túc Tinh cốc, góp một phần lực lượng.
Môn phái khác cũng phái người chạy tới Túc Tinh cốc, chẳng qua bọn hắn cũng không phải là đi cứu người, mà là muốn nhìn một chút mọi chuyện sẽ phát triển ra sao, tứ đại gia tộc có thể cướp đoạt được Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ của Túc gia hay không, Túc Tinh cốc sẽ có kết cục như thế nào.
Trong thời gian ngắn, ánh mắt của toàn bộ đại lục đều tập trung vào Túc Tinh cốc.
** *
Đại trận của Túc Tinh cốc bị công kích gần nửa tháng, tràn ngập nguy hiểm.
Thiết bà bà thần sắc lạnh lùng nhìn về phía cửa cốc, trong mắt hiện lên sự đau xót và hận ý.
Bà ấy quay đầu, nói với đệ tử Túc Tinh cốc đã tập trung đến Sơ Vân phong: "Đại trận hộ cốc sắp sụp đổ, từ nay về sau, trên thế gian này sẽ không còn Túc Tinh cốc."
Trên mặt năm mươi chín đệ tử Túc Tinh cốc lộ ra vẻ ảm đạm.
"Chẳng qua, chỉ cần có các ngươi ở đây, Túc Tinh cốc mãi mãi cũng còn ở đây, nó tồn tại ở trong lòng chúng ta!" Thiết bà bà chém đinh chặt sắt nói, giọng nói mạnh mẽ hữu lực: "Hiện tại, các ngươi theo ta cùng rời khỏi Túc Tinh cốc! Chỉ cần ta còn một ngày, ta cũng sẽ hộ các ngươi chu toàn, Túc Tinh cốc sẽ một lần nữa dựng lên, ta hứa!"
Mặc dù vẻ mặt năm mươi chín đệ tử Túc Tinh cốc bi thương, nhưng cũng tràn ngập kiên định.
Bọn họ đều là đệ tử Túc Tinh cốc, mặc kệ sinh tử, cũng sẽ không thay đổi.
Thiết bà bà nhìn xem thần sắc biến hóa của đám đệ tử này, trong lòng hài lòng mấy phần, cho dù Túc Tinh cốc bị diệt cũng không cần sốt ruột, chỉ sợ người còn sống mất đi ý chí chiến đấu cùng lòng tin, nghĩ sống được ngày nào hay ngày ấy.
Kế tiếp, Thiết bà bà dẫn năm mươi chín đệ tử Túc Tinh cốc đi vào Truyền Vân phong.
Trước điện Truyền Vân phong, có ba người đứng đấy.
Mọi người thấy ba người này, đều có chút không hiểu, Thiết bà bà cũng không giải thích thêm, nói ra: "Chúng ta từ Truyền Tống trận rời đi."
Trên mặt năm mươi chín đệ tử Túc Tinh cốc lộ ra nét mừng, mặc dù bọn họ cam nguyện lưu lại Túc Tinh cốc, cùng sống chết với Túc Tinh cốc, nhưng nếu có thể còn sống, tự nhiên càng vui.
Thiết bà bà để cho năm mươi chín người đệ tử kia tiến vào điện trước.
Bà ấy liếc nhìn linh quang lấp lóe trên bầu trời, đại trận hộ cốc vừa vỡ, Túc Tinh cốc thật sự sẽ biến thành lịch sử. Cho dù bà ấy đau lòng đến cực điểm, nhưng lại không có năng lực ngăn cản, đáng tiếc tu vi của bà ấy không đủ, không có cách nào đánh một trận với những kẻ địch kia.
"Mạch Lan, bà bà dẫn bọn hắn rời đi trước." Thiết bà bà nói với Túc Mạch Lan: "Chúng ta sẽ ra từ Truyền Tống trận ở Bất Quy Hải, đến lúc đó ta sẽ chia đám đệ tử này thành tốp nhỏ, ẩn nấp, ngày sau nếu ngươi trở về, hãy đi Bất Quy Hải tìm chúng ta."
Dựa theo kế hoạch, bọn họ chia thành hai nhóm hành động, Thiết bà bà mang theo năm mươi chín đệ tử Túc Tinh cốc đi Bất Quy Hải, sau đó ẩn nấp. Ba người Túc Mạch Lan và Văn Kiều, Ninh Ngộ Châu thì dùng Truyền Tống trận đi Thiên Long phong, từ Thiên Long phong rời đi.
Chia hai nhóm, như thế cũng có thể giảm bớt xác suất bị tứ đại gia tộc phát hiện.
Hai mắt Túc Mạch Lan rưng rưng, dùng sức gật đầu, dặn dò: "Bà bà nhất định phải sống, chuyện báo thù, chờ ta trở lại lại nói, ta muốn tự tay báo thù." Sợ Thiết bà bà vì báo thù mà đưa cả mệnh vào, Túc Mạch Lan không thể không dặn dò.
Mặc dù hiện tại tu vi của nàng chỉ có cảnh giới Nguyên Linh, nói chuyện báo thù còn sớm. Nhưng so với mất đi Thiết bà bà, nàng tình nguyện đợi nàng mạnh lên, sau đó lại tự mình đi báo thù, tránh cho Thiết bà bà vì báo thù mà cùng bọn hắn đồng quy vu tận.
Quả nhiên, trông thấy vẻ mặt chần chờ của Thiết bà bà.
"Bà bà!" Vẻ mặt Túc Mạch Lan nghiêm lại: "Nghe ta."
Thiết bà bà đành phải bất đắc dĩ gật đầu: "Tiểu chủ nhân yên tâm, ta sẽ giúp ngươi nhìn chằm chằm đám người kia, ngày sau đợi ngươi trở về, chúng ta cùng nhau đi gϊếŧ bọn hắn!"
"Vâng!"
Thiết bà bà không yên tâm dặn dò nàng vài câu, sau đó mới nhẫn tâm không nhìn nàng nữa, hướng về phía Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều vái chào thi lễ: "Hai vị, tiểu chủ tử nhà ta đành nhờ vả các ngươi rồi."
"Thiết bà bà yên tâm, chúng ta sẽ đưa nàng bình an đến đại lục khác." Ninh Ngộ Châu đảm bảo nói.
Thiết bà bà lại nhìn bọn hắn thật sâu, sau đó quay người tiến vào Truyền Vân điện, sau khi kích hoạt Truyền Tống trận, mang theo năm mươi chín đệ tử Túc Tinh cốc rời đi.
Sau khi đám người Thiết bà bà rời đi, Túc Tinh cốc lớn như vậy chỉ còn lại ba người.
Linh quang của đại trận hộ cốc vẫn lấp lóe không ngừng, mây mù trong cốc gần như không thể che chắn linh quang sáng rực kia.
Túc Tinh đã trốn đi lại xuất hiện, nhẹ nhàng treo trên bả vai Văn Kiều, nhìn thấy Truyền Tống trận trong điện, dùng giọng sữa hỏi: "Chúng ta sắp rời đi sao?"
Văn Kiều ừm một tiếng, hỏi thăm nó: "Túc Tinh, sau khi bản thể của ngươi rời đi, Túc Tinh cốc sẽ biến thành dạng gì?"
Túc Tinh lắc đầu, có chút bất an nói: "Ta cũng không biết, có lẽ.. Sẽ không tốt lắm." Nói xong, hắn len lén dò xét Ninh Ngộ Châu một chút.
Tiểu khí linh còn không có học được cách che giấu tâm tình của mình, Văn Kiều và Túc Mạch Lan tự nhiên nhìn thấy động tác nhỏ của nó, không khỏi có mấy phần tò mò.
Mấy ngày nay, Túc Mạch Lan vội vàng xử lý vật lưu lại ở Túc Tinh cốc, Văn Kiều qua đó giúp nàng, Túc Tinh thì đi theo Ninh Ngộ Châu, bọn họ cũng không biết một người một khí này đến cùng thương lượng ra kế hoạch gì. Dù sao Túc Tinh là muốn cùng bọn họ rời đi, còn chuyện sau khi bản thể của nó rời đi, Túc Tinh cốc và Túc Tinh đại lục sẽ xảy ra chuyện gì, các nàng đều hoàn toàn không biết gì cả.
"Túc Tinh cốc.. Sẽ hủy diệt sao?" Túc Mạch Lan nhỏ giọng hỏi.
Túc Tinh không nói, chỉ là nhìn Ninh Ngộ Châu.
Ninh Ngộ Châu thản nhiên nói: "Sẽ."
Đồng tử Túc Mạch Lan hơi co lại, rất nhanh liền khôi phục lại bình tĩnh.
Nếu như Túc Tinh không rời đi, sau khi đại trận hộ cốc bị công phá, những người kia vì tìm kiếm nàng và Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ, chắc chắn sẽ trắng trợn phá hư Túc Tinh cốc, Túc Tinh cốc vẫn trốn không thoát một đường hủy diệt. Dù sao Túc Tinh cốc cũng sẽ bị hủy diệt, là hủy ở trong tay người bên ngoài hay là hủy ở trong tay chính mình, cũng không khác nhau lắm.
Huống hồ, nàng cũng không thể bởi vì không muốn Túc Tinh cốc bị hủy mà cưỡng ép Túc Tinh lưu lại.. Nàng chỉ là người thủ hộ, không có tư cách ra lệnh cho nó.
"Chúng ta đi thôi." Ninh Ngộ Châu mở miệng nói.
Văn Kiều đi qua, lôi kéo tay của hắn, gọi Túc Mạch Lan cùng nhau tiến vào Truyền Vân điện.
Đứng ở trong Truyền Tống trận, Ninh Ngộ Châu quay đầu nói với Văn Kiều: "A Xúc, chờ Truyền Tống trận khởi động, nàng liền ném Bạo Liệt châu ra, phá hủy Truyền Tống trận này."
"Không có vấn đề!" Văn Kiều cam đoan.
Túc Mạch Lan thấy nàng nói thật nhẹ nhàng, cũng hiểu được việc này nếu làm không tốt, sẽ ảnh hưởng đến bọn họ trong Truyền Tống trận, cần lực khống chế cực chuẩn. Chỉ là nàng cũng không thích lưu lại Truyền Tống trận này, để người của tứ đại gia tộc phát hiện Truyền Tống trận này được chữa trị tốt, đến lúc đó nếu bọn họ từ Truyền Tống trận suy đoán ra hành tung của bọn họ, thì Thiết bà bà và bọn họ đều gặp nguy hiểm.
Sau khi Truyền Tống trận khởi động, sức kéo truyền tống quen thuộc bắt đầu lôi kéo người.
Lúc sắp biến mất, Văn Kiều ném ra một viên Bạo Liệt châu.
Bạo Liệt châu phát ra tiếng nổ ầm ầm, không chỉ có Truyền Tống trận bị nổ tan, Truyền Vân điện cũng bị san thành bình địa, Truyền Vân phong chỉ còn lại một ngọn núi trơ trọi, không có vật gì khác nữa.
Cùng lúc đó, trên quảng trường trước Túc Tinh cốc, bởi vì mười tám cây cột đá đột nhiên biến mất, những vết nứt xuất hiện trên các phiến đá có vân văn được lát trên quảng trường. Vết nứt này giống như tơ nhện, lấy vị trí mười tám cây cột đá làm trung tâm, nhanh chóng lan tràn ra xung quanh.
Chỉ trong chốc lát, quảng trường to như vậy phủ kín vết rạn nứt.
Những phiến đá có vân văn kia ầm ầm nổ nát, nhanh chóng sụp đổ, phía dưới xuất hiện một cái lỗ đen rất lớn.
Một tia khí thể tà ác màu đen dâng lên từ hắc động không thấy đáy kia, nhanh chóng lan ra xung quanh.
Khí thể màu đen chẳng mấy chốc đã bao phủ toàn bộ quảng trường, những nơi đi qua, linh thực mau chóng khô héo, linh khí cũng bị cắn nuốt, hoàn cảnh chung quanh cũng dần dần bị nhuộm thành một mảnh màu đen.
Cho đến khi khí thể màu đen kia sắp tới gần Vân Phong ở gần đó, mây mù bên trong Vân Phong kia nhanh chóng tụ lại, mây mù màu trắng và khí thể màu đen hình thành thế đối chọi, cả hai giới hạn rõ ràng, không ai nhường ai.
Trong hang động đen kịt, truyền đến một tiếng rống giận dữ chói tai, the thé, tiếng rống kia vang ra từng tầng từng tầng bên trong Túc Tinh cốc.
** *
Bên ngoài Túc Tinh cốc, năm người tu luyện cảnh giới Nguyên Đế vẫn đang công kích đại trận hộ cốc của Túc Tinh cốc như cũ.
Bọn họ cầm pháp bảo bản mệnh của riêng mình, lấy pháp bảo công kích, mỗi lần liên thủ một kích, linh quang xen lẫn ma quang đánh vào trên đại trận hộ cốc, đại trận hộ cốc chấn động kịch liệt, lực lượng đại trận hộ cốc cũng bị suy yếu đi mấy phần.
Đột nhiên, Thương Dương Ma Tôn dừng lại.
Người tu luyện cảnh giới Nguyên Đế của tứ đại gia tộc thấy thế, nhìn ông ta bằng ánh mắt bất thiện.
Mặc dù tứ đại gia tộc tạm thời liên thủ với ma tu, nhưng không có nghĩa là bọn họ hoàn toàn tin tưởng ma tu, nhưng bởi vì Thương Dương Ma Tôn là đệ tử Tiêu thị trước khi rơi vào ma đạo, liên đới bọn họ đối với Tiêu thị cũng phòng bị không thôi.
Ba người cảnh giới Nguyên Đế của ba tộc Thân Sài Dịch âm thầm liếc nhau, tuy rằng Thương Dương Ma Tôn rạn nứt với Tiêu thị, nhưng đến cùng có chung huyết thống, nếu Thương Dương Ma Tôn hợp mưu với Tiêu thị, bọn họ cũng không phải dễ bắt nạt.
"Vì sao dừng lại?" Lão tổ Tiêu thị bất mãn nhìn về phía Thương Dương Ma Tôn, tuy rằng Thương Dương Ma Tôn đã từng là đệ tử Tiêu thị, nhưng Tiêu thị là linh tu chính đạo, vì Tiêu thị, cũng phải bày ra thái độ đoan chính của mình trước mặt người trong thiên hạ.
Thương Dương Ma Tôn không biết đám người này tâm tư khác nhau, ông ta nhìn chằm chằm Túc Tinh cốc, sắc mặt đột nhiên trở nên hơi nặng nề.
"Túc Tinh cốc có biến." Thương Dương Ma Tôn nói.
"Xảy ra chuyện gì?" Lão tổ tứ đại gia tộc vội hỏi.
Thương Dương Ma Tôn lại lắc đầu, sắc mặt của ông ta vẫn nặng nề: "Bản tôn cũng không biết, hình như khí tức Túc Tinh cốc thay đổi." Rõ ràng Túc Tinh cốc là một nơi linh khí dồi dào, mây mù sinh trưởng không thôi, nhưng trong nháy mắt đó, dường như ông ta cảm giác được ma khí.
Ma tu cực kì mẫn cảm đối với sự tồn tại của ma khí, ông ta từng tới Túc Tinh cốc, tuy rằng không phải hiểu rất rõ Túc Tinh cốc, nhưng lại biết tình huống trong Túc Tinh cốc. Túc Tinh cốc tuyệt đối không thể xuất hiện ma khí, nhưng trong cảm giác của ông ta, thật giống như trong một đêm, Túc Tinh cốc liên tục xuất hiện ma khí, dần dần xâm chiếm..
Lão tổ tứ đại gia tộc nhìn về phía Túc Tinh cốc, mây mù lượn lờ, giống như bình thường.
"Nào có thay đổi gì?" Lão tổ Sài thị lơ đễnh, châm chọc nói: "Chẳng lẽ Thương Dương Ma Tôn sợ rồi?"
Đôi mắt tràn đầy ma khí của Thương Dương Ma Tôn liếc nhìn ông ta một cái, lãnh khốc nói: "Bản tôn sẽ sợ? Nếu là.. Sợ chính là các ngươi."
Nếu như Túc Tinh cốc thật sự xuất hiện ma khí, đối với ma tu bọn hắn mà nói có lợi ích to lớn, nói không chừng ma tu lại có thể chiếm cứ một chỗ tự nhiên để tu luyện. Nhưng đối với linh tu sẽ không hữu hảo như vậy, nói không chừng đến lúc đó những linh tu này sẽ hối hận không thôi.
Thương Dương Ma Tôn cũng không nhắc nhở bọn họ, ngược lại vô cùng mong đợi.
Đến lúc đó đại trận hộ cốc Túc Tinh cốc mở ra, khi bọn hắn nhìn thấy tình huống bên trong Túc Tinh cốc, không biết bọn họ sẽ lộ ra vẻ mặt gì, có thể sẽ vô cùng hối hận hay không.
Nghĩ tới đây, Thương Dương Ma Tôn lập tức hưng phấn lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.