Edit: Jess93 Văn Kiều và Túc Mạch Lan kinh ngạc nhìn Ninh Ngộ Châu, tưởng rằng các nàng nghe lầm. Mặt mũi Túc Tinh cũng tràn đầy vẻ mờ mịt, lúng ta lúng túng nói: "Thế nhưng nếu ta và người thủ hộ cùng rời đi, Túc Tinh đại lục không có Túc Tinh đồ trấn áp, nó sẽ.." Đột nhiên, Túc Tinh bỗng nhiên im lặng, một mặt hoảng sợ nhìn Ninh Ngộ Châu. Nó giống như hiểu ý tứ của Ninh Ngộ Châu, bởi vì hiểu rõ, mới cảm thấy hoảng sợ. Phản ứng của Túc Tinh khiến trong lòng Túc Mạch Lan căng lên, mơ hồ cảm thấy thứ Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ trấn áp không đơn giản, nếu Túc Tinh đại lục mất đi nó.. Nàng không có cách nào tưởng tượng ra cảnh tượng đó, mặc dù nàng oán hận những người kia vì Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ mà hủy diệt Túc Tinh cốc, thế nhưng không có hận đến mức muốn hủy diệt toàn bộ đại lục. Người tu luyện đối với đại lục nơi mình sinh ra, nuôi dưỡng mình trưởng thành, kiểu gì cũng sẽ sinh ra một loại tình cảm nào đó, bọn họ có thể oán hận người tu luyện đại lục này, nhưng rất ít người sẽ nhẫn tâm nhìn đại lục hủy diệt bởi vì một vài nguyên nhân. Đại lục nuôi dưỡng bọn họ trưởng thành, cung cấp điều kiện cho bọn họ mạnh lên, vô tội biết bao, lại có lỗi gì? "Phu quân, chuyện này.. Có phải là không tốt lắm?" Văn Kiều uyển chuyển nói. Ninh Ngộ Châu liếc nhìn nàng một cái, thần sắc trên mặt cực kì ôn hòa: "Đúng vậy, quả thực không tốt lắm! Chẳng qua tiếp tục như vậy cũng không được, chỉ cần để người đại lục này biết ý nghĩa của Túc Tinh đồ đối với Túc Tinh đại lục, nếu không loại tranh đoạt này sẽ vĩnh viễn không ngừng, cho đến khi người thủ hộ cuối cùng của Túc Tinh đồ cũng diệt vong, thậm chí Túc Tinh đồ cũng sẽ hủy diệt trong lúc bọn hắn cướp đoạt, như thế có gì khác Thiên Chi Nguyên?" Văn Kiều nghe xong khẽ giật mình, cảm thấy hắn nói có lý. Lúc ấy tình huống ở Thiên Chi Nguyên nguy hiểm cỡ nào, bọn họ đều tự mình trải qua, thậm chí làm người thủ hộ Phi Tinh đại lục là Tô Vọng Linh không để ý đến tình trạng thân thể, tự mình đi một chuyến đến Thiên Chi Nguyên.. Lúc này, lại nghe được hắn hời hợt bổ sung một câu: "Làm người thủ hộ, Túc gia bây giờ chỉ còn lại một người, đại lục này có thể yên ổn hay không cũng vì những người tu luyện ngu dốt này, bọn họ sẽ khiến nó hủy diệt." Nếu như sớm muộn cũng bị hủy diệt, không bằng cho những người tu luyện tham lam kia một bài học khó quên đi, còn có thể có được một chút hi vọng sống. Hiểu rõ ngụ ý của hắn, Văn Kiều và Túc Mạch Lan đều không nói thêm gì nữa. Khóe mắt Túc Tinh vẫn treo nước mắt, kinh ngạc nhìn Ninh Ngộ Châu, nhút nhát hỏi: "Ninh ca ca, thế nhưng ta đi rồi, Túc Tinh đại lục có thể bởi vậy mà hủy diệt không?" "Sẽ có ảnh hưởng, nhưng không đến mức hủy diệt, trừ phi về sau ngươi không trở lại nữa." Ninh Ngộ Châu nói. Túc Tinh lập tức lắc đầu: "Không được, đây là trách nhiệm của ta, ta không thể mặc kệ." Văn Kiều thấy nó kiên trì như vậy, tò mò hỏi: "Túc Tinh, vì sao ngươi cảm thấy đây là trách nhiệm của ngươi?" Cho dù phải chịu vô số năm tháng cô độc, vẫn không có từ bỏ, kiên trì như vậy, Văn Kiều nghĩ mãi mà không rõ là vì sao. Túc Tinh lại ngơ ngác, có chút mê mang nói: "Ta không biết, hình như có người bảo ta làm như vậy, ta không thể phụ lòng kỳ vọng của hắn." Bởi vì ký ức của Túc Tinh thiếu thốn, tất nhiên là hỏi không ra cái gì, nhưng đã khiến Túc Mạch Lan trong lòng rung động. Nàng đột nhiên hiểu rõ, vì sao Túc gia tình nguyện hết đời này đến đời khác vây chết tại Túc Tinh đại lục, thậm chí bị người phản bội đến mức chỉ còn lại huyết mạch duy nhất, vẫn không có từ bỏ. Mặc kệ đã từng xảy ra chuyện gì, cũng nên thủ vững bản tâm, Túc gia như thế, Túc Tinh cũng là như thế. Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn từ chỗ Ninh Ngộ Châu, Túc Tinh vô cùng vui vẻ. Nó đánh bạo bổ nhào vào bờ vai Ninh Ngộ Châu, dùng giọng sữa hỏi hắn: "Ninh ca ca, ngươi nói thật sao? Cho dù ta rời đi, Túc Tinh đại lục tạm thời cũng sẽ không hủy diệt?" "Đây là đương nhiên." Ninh Ngộ Châu khẽ cười: "Đây là người thủ hộ Túc Tinh đồ nói." Hả? Văn Kiều và Túc Tinh nhao nhao nhìn về phía Túc Mạch Lan, mặt mũi tràn đầy tò mò. Túc Mạch Lan một mặt ngơ ngác mà nhìn bọn họ, liều mạng lắc đầu, nàng cũng không biết mình nói lời này lúc nào, nàng tuyệt đối chưa từng nói, tuyệt đối không có! "Ta không phải nói ngươi!" Ninh Ngộ Châu sao có thể không biết bọn họ hiểu lầm, hắn giải thích: "Ta nói chính là tổ tiên Túc gia cùng khế ước với Túc Tinh lúc trước, cũng là người thành lập Túc Tinh cốc." "Tổ tiên Túc gia?" Túc Mạch Lan giật nảy cả mình. Văn Kiều cũng giật mình: "Làm sao chàng biết?" Ninh Ngộ Châu một mặt trìu mến nhìn nàng: "Ở bên trong phòng bảo tàng của Túc gia tại Tàng Vân phong, nơi đó không phải có rất nhiều tư liệu dùng chữ viết thượng cổ ghi chép lại sao? Trong đó có tin tức thành lập Túc Tinh cốc do Túc gia lưu lại năm đó." Văn Kiều: "..." Cho nên, Ninh ca ca đã sớm biết sự tồn tại của Túc Tinh, thậm chí ngay cả Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ ở đâu cũng biết, chỉ là hắn vẫn luôn kìm nén không nói. Có thể là nhìn ra sự lên án trong mắt nàng, Ninh Ngộ Châu ho nhẹ một tiếng, nói ra: "Sau khi nhìn thấy mười tám cột đá trên quảng trường kia, ta đã biết Túc Tinh đồ hẳn là bị tổn hại, có lẽ ngay cả khí linh cũng không duy trì được hình người, cho nên không tiện nói gì." Bản thể bị tổn thương, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến khí linh. Nếu không phải Túc Tinh tự động xuất hiện, Ninh Ngộ Châu cũng không thể xác định khí linh Túc Tinh đồ còn hoàn hảo, chẳng qua cách một đoạn thời gian khí linh sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, đã coi như là kết quả tốt nhất. Chỉ có Túc Tinh vẫn là một mặt ngây thơ. Mặc dù là khí linh sống không biết bao nhiêu năm rồi, nhưng đáng tiếc bởi vì bản thể bị thương, thời gian ngủ say còn nhiều hơn lúc tỉnh táo, lại có bộ dáng của một đứa bé, nhát gan lại đơn thuần, thậm chí có thể vì cùng Văn Kiều rời đi mà lựa chọn nhận người phàm làm chủ, có thể thấy được tư tưởng chưa trưởng thành. Cũng may người thủ hộ nó lựa chọn năm đó cũng không có dị tâm, thậm chí có thể hoàn thành trách nhiệm của bọn hắn, vẫn luôn thủ vững đến nay, nếu không chỉ sợ khí linh này đã sớm bị người có tâm tư xảo trá lừa đi. May mắn, không phải tất cả người tu luyện đều là hạng người tham lam mờ mắt, cũng có người trong lòng thủ vững ranh giới cuối cùng, thậm chí có thể vì đại nghĩa mà hi sinh. Túc gia là một ví dụ. Túc Mạch Lan vừa mừng vừa sợ, hóa ra năm đó tổ tiên còn lưu lại tin tức cho hậu nhân. Đáng tiếc theo năm tháng thay đổi, khoảng cách từ thượng cổ đến nay đã vô cùng xa xôi, giới tu luyện đã phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, thậm chí ngay cả ngôn ngữ đều trở nên cực kì khác biệt, hậu nhân Túc Tinh cốc thế mà xem không hiểu văn tự thượng cổ, tất nhiên cũng không thể biết được tin tức đám tiền bối lưu cho hậu nhân. Túc Mạch Lan tiếc nuối ở trong lòng. Thấy Túc Tinh quấn lấy Ninh Ngộ Châu hỏi lung tung này kia, Văn Kiều đi đến bên người Túc Mạch Lan, nhìn nàng vài lần. Túc Mạch Lan vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, lúc lấy lại tinh thần liền đối mặt với một đôi mắt trong suốt đến không có chút tạp chất nào, trong cơn hoảng hốt, đột nhiên nhớ tới lúc tiểu khí linh đi tới trước mặt nàng, nói muốn khế ước với nàng, đôi mắt của nó rất giống đôi mắt này. Bọn họ đều có một đôi mắt giống hệt nhau. "Văn cô nương, có chuyện gì không?" Túc Mạch Lan hỏi. Văn Kiều nhìn thoáng qua Túc Tinh đang nói chuyện với Ninh Ngộ Châu, thấp giọng nói: "Túc cô nương, Túc Tinh không cùng ngươi thành lập khế ước chủ tớ, có phải ngươi rất tiếc nuối không?" Túc Mạch Lan giật mình, nói ra: "Vừa rồi phát sinh quá nhiều chuyện, ta còn chưa kịp nghĩ tới những thứ này. Chẳng qua bây giờ.." Nàng nghiêm túc suy nghĩ một chút, một mặt thản nhiên: "Thật sự là có mấy phần tiếc nuối, nhưng những này không bằng trách nhiệm của Túc gia! Mặc dù ta rất khó chịu với những chuyện người Túc gia đã từng trải qua, dẫn đến bây giờ chỉ còn lại một mình ta, nhưng ta biết đây là lựa chọn của bọn họ, ta không thể bởi vì bất hạnh của mình mà đi phủ định tất cả những điều bọn họ đã làm ra. Giống như ta hiện tại, cũng bắt đầu lựa chọn tiếp nhận trách nhiệm thuộc về Túc gia." Văn Kiều nhìn kỹ nàng, phát hiện nàng đúng như khi bình thường mình nói, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của nàng, cười nói: "Rất tốt, ta không nhìn lầm ngươi." Trên mặt Túc Mạch Lan nở nụ cười. Nàng sống tại Tiêu thị từ nhỏ, Tiêu Mẫn Tâm cùng nhau lớn lên lại sinh lòng oán ghét với nàng, dẫn đến nàng chưa từng kết giao bằng hữu, cũng không dám kết bạn cùng những người kia. Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu xuất hiện đến vội vàng không kịp chuẩn bị, ban đầu mục đích của nàng chỉ là muốn mượn bọn họ thoát khỏi khốn cảnh, lại không nghĩ sẽ cùng bọn họ đi đến một bước này, thậm chí thổ lộ tâm tình. Hai người này là bằng hữu của nàng. Nàng ở trong lòng yên lặng tự nhủ, nàng rốt cuộc cũng có bằng hữu. "Ta muốn đi Tàng Vân phong một chuyến." Túc Mạch Lan đột nhiên nói: "Chờ người bên ngoài liên thủ công kích, đoán chừng đại trận hộ cốc chỉ có thể chống đỡ hơn nửa tháng, nếu bị những người kia tấn công vào, Túc Tinh cốc sẽ khó giữ được. Ta không thể để đồ vật Túc gia lưu lại nơi này, tiện nghi cho bọn họ." "Cần giúp một tay không?" Văn Kiều hỏi thăm. Túc Mạch Lan mừng rỡ nói: "Vậy thì không thể tốt hơn." Văn Kiều thấy nàng nói đến chân tâm thật ý, quay đầu nói với Ninh Ngộ Châu: "Phu quân, ta đi giúp Túc cô nương một tay, các ngươi chậm rãi trò chuyện đi." Ninh Ngộ Châu cười: "Đi thôi, ta cũng luyện thêm ít linh đan, cho Túc Tinh dùng, để nó có thể bảo trì thanh tỉnh." Túc Tinh mừng rỡ nhìn hắn, phát hiện Ninh ca ca quả nhiên là một người rất tốt. Túc Mạch Lan và Văn Kiều phất phất tay với hắn, cùng rời khỏi Sơ Vân phong, hướng về phía Tàng Vân phong mà đi. ** * Vài ngày sau, bọn họ từ Tàng Vân phong ra, phát hiện số lượng đệ tử bên trong Túc Tinh cốc càng ít. Khi hai người trở lại Sơ Vân phong, nhìn thấy Thiết bà bà chờ ở nơi đó. Thiết bà bà vẫn là bộ dáng hủy dung, hiển nhiên cũng không muốn để đệ tử Túc Tinh cốc biết thân thể của mình đã khôi phục. Nhìn thấy hai người, trên mặt lạnh lùng của Thiết bà bà lộ ra vẻ từ ái, nói với Túc Mạch Lan: "Mạch Lan, đại trận hộ cốc của Túc Tinh cốc chỉ sợ chống đỡ không được bao lâu nữa, ta đã trừ bỏ những đệ tử có dị tâm kia, còn lại đều là trung tâm với Túc Tinh cốc, ngươi cũng mang bọn hắn đi đi." Đã quyết định để Túc Mạch Lan đi đại lục khác tị nạn, Thiết bà bà cũng không đành lòng để cho nàng một mình chiến đấu, muốn an bài cho nàng một ít nhân thủ. Túc Mạch Lan lại từ chối: "Bà bà, không cần, bọn họ đều lưu cho người thôi, một mình ta là được rồi." Sự tồn tại của Túc Tinh thực sự quá trọng yếu, trong thời gian ngắn, nàng cũng không tiện nói với Thiết bà bà, có lẽ chờ bản thể Túc Tinh chữa trị xong, cho đến khi không ai có thể xúc phạm tới nó, lại nói cho Thiết bà bà cũng không sao. Nàng đã quyết định muốn đi tìm Tiên khí giúp Túc Tinh chữa trị bản thể của nó, chờ đi đến đại lục khác, nàng sẽ rất bận rộn, nếu Thiết bà bà biết, đoán chừng sẽ lo lắng cho an nguy của nàng. Túc Mạch Lan cảm thấy Thiết bà bà đã đủ nhọc lòng, những chuyện này không nhất thiết phải nói cho bà ấy. Cộng thêm Túc Tinh sẽ đồng hành cùng nàng, nếu mang theo những nhân tu đó thực sự không tiện làm việc. Thiết bà bà hơi cau mày, muốn khuyên thêm, lại nghe được Túc Mạch Lan nói: "Bà bà, nếu Túc Tinh cốc đã không gánh nổi, vậy chúng ta mau chóng lấy hết những đồ vật có thể mang đi đều mang đi thôi, đừng để tiện nghi cho những người kia." Nói đến đây, trong mắt Túc Mạch Lan là một mảnh sát ý. Lời vừa tới miệng Thiết bà bà chỉ có thể nuốt xuống, tính toán đợi lúc rời đi lại nói. Kế tiếp bọn họ lại tốn mấy ngày, lấy tất cả những thứ có thể dọn đi ở Túc Tinh cốc nhét vào trong túi trữ vật. Thiết bà bà cũng để cho những đệ tử thủ cốc Túc Tinh cốc kia cùng nhau hỗ trợ. Trải qua trận tàn sát của Thiết bà bà Thiết, bây giờ Túc Tinh cốc chỉ còn lại đáng thương năm mươi chín người đệ tử. Những đệ tử này cực kì trung tâm với Túc Tinh cốc, mặc dù tu vi của bọn hắn không cao, lại là người có thể tin được, khi Túc Mạch Lan quyết định mở ra đại trận hộ cốc, bọn họ vốn có thể rời đi, lại lựa chọn lưu lại, cùng Túc Tinh cốc cùng tiến cùng lùi. Túc Mạch Lan nhìn năm mươi chín người này, hốc mắt hơi ướt. Cho dù Túc Tinh cốc rơi xuống tình cảnh này, vẫn có đệ tử một lòng hướng về Túc Tinh cốc. Theo thời gian trôi qua, linh quang trên đại trận hộ cốc cũng càng dao động mãnh liệt. Vốn dĩ chỉ có một mình Thương Dương Ma Tôn công kích đại trận hộ cốc, về sau phát hiện chỉ dựa vào công kích của một người cảnh giới Nguyên Đế cũng không tạo thành ảnh hưởng lớn gì đối với nó, chỉ có một mình ông ta, cũng không biết phải công kích tới năm nào tháng nào mới có thể công phá đại trận hộ cốc Túc Tinh cốc. Cũng không biết Thương Dương Ma Tôn làm cái gì, về sau người tu luyện cảnh giới Nguyên Đế của tứ đại gia tộc rốt cuộc cùng nhau liên thủ. Năm người tu luyện cảnh giới Nguyên Đế liên thủ, tiếp tục không ngừng công kích, đại trận hộ cốc Túc Tinh cốc rốt cuộc tràn ngập nguy hiểm, chỉ sợ không có cách nào chèo chống quá lâu. * * * Vũ Chân phái. "Đại sư huynh, đại sư huynh, không xong rồi!" Một giọng nói lo lắng truyền đến từ xa, một đường truyền lên đỉnh núi Cửu Tiêu. Tiêu Quân Hạo đang cầm kiếm luyện kiếm tại đỉnh núi, nhìn về phía sư đệ đang hùng hùng hổ hổ chạy tới. "Ngải sư đệ, chuyện gì không tốt?" Tiêu Quân Hạo nhíu mày: "Người tu luyện tu hành tu tâm, gặp chuyện lẽ ra phải tỉnh táo bình tĩnh, đừng nôn nôn nóng nóng, sẽ bất lợi cho việc tu hành." Ngải Giác ôi một tiếng: "Đại sư huynh, đến lúc nào rồi, đừng thuyết giáo nữa! Vừa rồi ta nghe được một tin tức tại phường thị dưới chân núi, tứ đại gia tộc thế mà liên hợp với ma tu cùng nhau công kích đại trận hộ cốc Túc Tinh cốc.. Nghe nói Túc Mạch Lan kia trốn ở bên trong Túc Tinh cốc, bọn họ muốn ép nàng đi ra!" Tiêu Quân Hạo kinh hãi: "Việc này có thật không?" "Hẳn là thật, bên ngoài đều đang đồn đãi việc này." Ngải Giác một mặt lo lắng nói: "Đại sư huynh, ngươi nói Ninh huynh đệ cùng Văn muội muội có thể cũng ở Túc Tinh cốc hay không?" Tiêu Quân Hạo không nói chuyện, trong lòng lại sinh ra một loại trực giác nào đó, Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều tất nhiên trốn ở Túc Tinh cốc. Từ khi từ biệt tại sa mạc Hắc Phong, đã gần hai năm, tứ đại gia tộc phát treo thưởng trên toàn bộ đại lục, nhưng không có ai có thể phát hiện hành tung của ba người, ba người kia giống như biến mất trên Túc Tinh đại lục. Đám đệ tử Chân Vũ phái và Hợp Tâm môn được Ninh Ngộ Châu cùng Văn Kiều cứu giúp lúc trước, trong lòng tự nhiên hi vọng hai người vĩnh viễn không có tin tức mới tốt, như thế tứ đại gia tộc mới không có cách nào bắt bọn họ lại. Tiêu Quân Hạo đột nhiên thu kiếm, nói ra: "Chúng ta đi tìm sư phụ." Ngải Giác ôi một tiếng, vội vội vàng vàng đuổi theo Đại sư huynh, hai sư huynh đệ hùng hùng hổ hổ rời đi. Đi vào động phủ của sư phụ bọn họ, hai người vừa tới, liền nghe được sư phụ và mấy vị trưởng lão Vũ Chân phái đang nói chuyện này. ".. Không nghĩ tới tứ đại gia tộc ngay cả mặt mũi cũng không cần, thế mà làm ra loại chuyện này! Bọn họ liên hợp với Ma Môn, chẳng lẽ không sợ người trong thiên hạ chế nhạo?" "Có gì phải sợ? Chỉ cần lấy được Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ của Túc gia, thực lực bọn hắn tăng mạnh, tại sao phải e ngại người khác? Chỉ sợ đến lúc đó, tám đại môn phái chúng ta đều chỉ có thể bị bọn họ ép tới cúi đầu, vĩnh viễn không thể thoát thân được." "Đáng hận nhất chính là Tiêu gia kia, Thương Dương Ma Tôn là phản đồ của Tiêu thị bọn hắn, lần này thế mà liên hợp với phản đồ công kích Túc Tinh cốc, thật đáng chết!" "Đây đã tính là gì? Từ trước đến nay Tiêu thị luôn ra vẻ đạo mạo, năm đó đã nói sẽ xem tiểu nha đầu họ Túc kia như thân sinh, sau khi nàng trưởng thành, sẽ để cho nàng kế thừa Túc Tinh cốc. Nhưng các ngươi xem những chuyện Tiêu gia làm trong những năm gần đây, từng cọc từng cọc từng kiện, quả thực là ghê tởm đến cực điểm. Các ngươi nghĩ xem vì cái gì nha đầu Túc gia này đang ẩn nấp đến rất tốt, thế mà để Thương Dương Ma Tôn biết được nàng trốn ở Túc Tinh cốc? Nếu không có bút tích của Tiêu gia, ta không phải là họ Thường nữa!" "Ý của ngươi là.." "Hừ, chỉ sợ lúc nha đầu Túc gia kia dưỡng ở Tiêu gia, Tiêu gia đã tự mình ăn cắp tinh huyết của nàng, dùng tinh huyết suy tính ra hành tung của nàng. Tiểu nha đầu kia ngược lại là thông minh, hiểu được bảo vệ mình, nhưng đáng tiếc tình cảnh khó khăn, cuối cùng vẫn là thất bại trong gang tấc." "Đúng thế.." Một đám người nói đến kích động, hai người ngoài cửa lại nghe đến kinh hãi. Làm tiểu bối, mặc dù bọn họ biết năm đó Túc Tinh cốc có họa diệt môn, cũng biết Tiêu thị nhận nuôi truyền nhân Túc Tinh cốc, nhưng có nhiều chuyện lại không biết, dù sao Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ thứ này, Túc Tinh cốc hiếm khi truyền ra bên ngoài, người biết cũng sẽ không thông báo rộng rãi, để tránh rước lấy càng nhiều kẻ tham lam. Các thế hệ trẻ tuổi như Tiêu Quân Hạo và Ngải Giác, cũng không biết bí mật ẩn tàng phía sau này. Nếu như không phải lần này tứ đại gia tộc và ma tu liên thủ công kích Túc Tinh cốc, chỉ sợ rất nhiều người đều cho rằng Túc Mạch Lan là một kẻ vô liêm sỉ thích trêu chọc vô số thanh niên tài tuấn, thậm chí phản bội cả vị hôn phu của mình giống như những lời đồn đãi ở bên ngoài.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]