Edit: Jess93
Nghe Hổ Yến Sinh nói xong, vẻ mặt Huyền Luân và Lam Cẩm Thường đều rất bình tĩnh, giống như cũng chẳng bất ngờ đối với mọi chuyện vừa phát sinh.
Hổ Yến Sinh buồn bực nhìn bọn hắn, muốn nói lại thôi.
Lam Cẩm Thường cười nói: "Việc này ngươi không cần phải để ý đến, nếu như về sau còn có yêu tu đến khe Tinh Việt tìm hiểu, vẫn ứng đối như vậy là được."
Hổ Yến Sinh đầu tiên là dạ một tiếng, nhịn không được hỏi: "Lam di, bọn họ rốt cuộc đang tìm cái gì?"
"Ai biết được." Lam Cẩm Thường hờ hững nói, bày ra bộ dáng nàng cũng không biết những yêu tu đó muốn làm cái gì.
Lại nhìn Huyền Luân, lúc này đang ngồi ở trên ghế đá, ôm đầu nhi tử lớn hơn hình người của hắn không biết gấp bao nhiêu lần nhẹ nhàng vuốt ve, cá heo nhỏ muốn giãy dụa, quay đầu nhìn thấy gương mặt yếu đuối kia của cha nó, lại cứng rắn dằn xuống. Thấy Hổ Yến Sinh nhìn qua, Huyền Luân ngẩng đầu hướng về hắn lộ ra một nụ cười yếu đuối vô tội.
Hổ Yến Sinh cảm thấy nhất định bọn họ biết gì đó, nhưng hai vị đều là trưởng bối, bọn họ không nói, hắn cũng không tiện truy hỏi, chỉ là ít nhiều có hơi buồn bực.
Sau khi Hổ Yến Sinh rời khỏi chỗ Huyền Luân tu dưỡng, bước chân xoay chuyển, liền đến khách viện hai nhân tu ở lại.
Trên đất trống trước khách viện, Văn Kiều đang đuổi theo hai con yêu thú mà đánh.
Trong tay nàng nắm lấy một hạt giống Thiên Ti đằng, sau khi hấp thu linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-ta-la-dai-ma-vuong-tuong-lai-lam-sao-bay-gio/905898/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.