Edit: Jess93
Văn Kiều nói với Ninh Ngộ Châu về thảm cảnh của Hắc Nham Hiệp trong một tháng nay, thuận tiện nhắc đến mạch nước ngầm bên trong Hắc Nham Hiệp.
"Chắc hẳn mạch nước ngầm kia rất dài, ngày đó thời gian quá gấp, chúng ta cũng không xem xét chỗ khác, không bằng chọn thời gian qua đó nhìn xem." Văn Kiều vừa nói, vừa nhìn hắn.
Ninh Ngộ Châu trầm ngâm, gật đầu nói: "Cũng được, chờ ta tinh luyện xong độc dịch của những độc thảo này rồi qua đó xem thử."
"Ừm."
Văn Kiều vui vẻ đáp một tiếng, quay người lật túi trữ vật của nàng, nhìn xem có đồ vật nào có ích hay không, dù sao cũng không biết bên trong mạch nước ngầm kia ẩn giấu cái gì, chuẩn bị đầy đủ một chút cũng tốt hơn.
Qua vài ngày sau, Ninh Ngộ Châu rốt cuộc rảnh rỗi, cùng Văn Kiều đến sông ngầm dưới lòng đất Hắc Nham Hiệp xem xét.
Sói con cảnh giác vểnh tai, biết bọn họ muốn đi ra ngoài, nhanh nhẹn đuổi theo, sau đó bị một cái đuôi to quấn lấy, kéo trở về.
"Ngao ô ngao ô ngao ô!"
Sói con lớn tiếng kêu về phía Lang Vương, bốn chân giãy dụa muốn thoát khỏi cái đuôi kia.
Song làm cha sao có thể để cho con non mình thoát khỏi, sói con chỉ có thể trơ mắt "Nhìn" hai người đi xa, cho đến khi trong nham động không còn hơi thở của hai người, nó đau lòng đến mức không muốn để ý tới cha nó, hơn nữa còn cắn một cái vào cái đuôi to kia.
Lang Vương vô tình vẫy vẫy đuôi, răng sữa của sói con ngậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-ta-la-dai-ma-vuong-tuong-lai-lam-sao-bay-gio/905840/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.