Edit: Jess93 Rất nhiều người tu luyện ra khỏi thành, Văn Kiều và Thịnh Vân Thâm xen lẫn ở trong đó, cũng không thu hút nhiều sự chú ý. Đi vào rừng cây cách ba mươi dặm về phía đông ngoài thành, bọn thị vệ phủ thành chủ đứng mũi chịu sào xông vào, những người tu luyện khác không chút do dự đi theo. Thang Hồng Lâm đi trước dẫn bọn hắn đến nơi phát hiện dấu vết ma tu. Thang Hồng Lâm tâm tình ngưng trọng nói: "Mời chư vị nhìn một mảnh cỏ cây ở nơi này." Không cần hắn ta nói, mọi người đã phát hiện cả một vùng tràn ngập nhàn nhạt ma khí, lại nhìn vết tích chiến đấu xung quanh, liền biết lúc trước có một trận ác đấu ở nơi này. Dù không biết kết quả như thế nào, nhưng nhìn những ma khí còn chưa bị tiêu trừ này, đã biết dưới sự vội vàng đối phương căn bản không rảnh bận tâm những thứ khác, mới có thể lưu lại chứng cứ rõ ràng như vậy. Xem ra Thang Diệp Lâm lành ít dữ nhiều. Nếu Thang Diệp Lâm không có gì đáng ngại, chắc chắn trước đó đã báo tin cho các huynh trưởng của hắn ta, nói cho bọn hắn chuyện gặp được ma tu. Nhưng đám Thang Đoàn cũng không thu được tin tức của hắn ta, liền biết lúc ấy Thang Diệp Lâm gặp được ma tu, lập tức đánh nhau, sau đó không địch lại, rồi bị ma tu mang đi, còn hắn ta là bị thương hay bị khống chế, cũng không biết được. Chẳng qua khi đó hẳn là ma tu kia phát hiện đệ tử Thang thị qua đây tìm kiếm Thang Diệp Lâm, lo lắng cùng bọn hắn đối đầu, mới vội vàng rút lui. Biết các Thang Đoàn khác đã tiến vào rừng cây tìm kiếm, đám người cũng không chậm trễ, cũng xâm nhập vào rừng cây. Rừng cây này rất lớn, là nơi lịch lịch của người tu luyện thành Đài Trạch, thường xuyện có người tu luyện cảnh giới Nguyên Mạch trở xuống đến nơi đây săn giết yêu thú, tìm kiếm một chút tài nguyên tu luyện. Cộng thêm ma tu hành tung quỷ bí, muốn tìm được bọn họ trong rừng cây này cũng không dễ dàng, chẳng qua có ký hiệu đặc thù lần theo dấu vết của Thang gia do đám Thang Đoàn truy tra phía trước lưu lại, Thang Hồng Lâm có thể dựa vào ký hiệu bọn họ lưu lại tiến vào chỗ sâu trong rừng cây tìm kiếm. Một đám người liền trùng trùng điệp điệp hướng chỗ sâu trong rừng cây mà đi. Trên đường, bọn họ gặp được không ít yêu thú cấp thấp, hoảng hốt trốn đi. Không biết đi trong rừng cây được bao lâu, Thang Hồng Lâm dẫn đường đột nhiên dừng lại, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin. "Thang công tử, sao vậy?" Thị vệ phủ thành chủ hỏi. Vẻ mặt Thang Hồng Lâm ngưng trọng mà nói: "Ký hiệu của bọn họ lưu lại bị cắt đứt ở đây." Sau khi nghe xong, người ở đây đưa mắt nhìn nhau, hướng xung quanh dò xét, phát hiện vùng này đã xâm nhập chỗ sâu trong rừng cây, xung quanh có không ít yêu thú cấp năm cấp sáu trở lên. Thị vệ phủ thành chủ nghĩ nghĩ, nói ra: "Đã như vậy, không bằng chúng ta tách ra ở đây, nếu có phát hiện gì, chư vị liền hướng bầu trời phóng ra đạn linh quang, chúng ta cũng kịp thời chạy qua." Đạn linh quang là một loại đạn tín hiệu dùng linh lực ngưng tụ, lúc phóng lên bầu trời, dù là ban ngày cũng có thể thấy rõ ràng, là tín hiệu được nhiều người tu luyện thường xuyên dùng để liên hệ. Đám người tự nhiên không có ý kiến, rất nhanh liền chọn một phương hướng tìm kiếm. Văn Kiều và Thịnh Vân Thâm cũng tùy ý chọn một phương hướng, tiếp tục tiến lên, thỉnh thoảng chú ý có chỗ nào dị thường ở xung quanh hay không. Chỗ dị thường không tìm được, ngược lại là gặp được một con Huyết Vân Mãng cấp bảy. Con Huyết Vân Mãng kia vốn dĩ đang đi săn, phát hiện có hai kẻ xông vào, đôi mắt đỏ tươi dựng thẳng lạnh như băng nhìn bọn hắn chằm chằm, không thèm che giấu ý muốn ăn thịt của nó chút nào. Linh thể sạch sẽ của người tu luyện đối với yêu thú mà nói, cũng là mỹ vị đỉnh cấp. Thịnh Vân Thâm mồ hôi lạnh đều toát ra. Yêu thú cấp bảy tương đương với cảnh giới Nguyên Không, so với tu vi hai người bọn họ đều cao hơn một mảng lớn, lại càng không cần phải nói Huyết Vân Mãng là loại yêu thú ăn thịt, thích ăn máu tươi, vảy trên người đỏ tươi như máu, rải rác những đường vân màu trắng, giống như mây trắng trên bầu trời, vì vậy được gọi là Huyết Vân Mãng. Ngoài ra, nó có thể khống chế trọng lực xung quanh, cùng nó đối đầu, đây là muốn chết. Thịnh Vân Thâm nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng nói: "Tiểu sư muội, chúng ta.." Tranh thủ thời gian rút lui đi. "Thịnh sư huynh, ta biết, chúng ta lên, đánh đi!" Văn Kiều một mặt hưng phấn, hét lớn một tiếng, tiếp theo chân dùng lực, giống như ngọn gió xông tới con Huyết Vân Mãng kia. "Cô cô cô!" Văn Thỏ Thỏ cũng anh dũng kêu lên, xông tới. Một người một thỏ chạy rất nhanh, Thịnh Vân Thâm căn bản không kịp gọi lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ phóng tới chỗ Huyết Vân Mãng, sau đó một người một thỏ ấn Huyết Vân Mãng xuống, bắt đầu đánh. Huyết Vân Mãng vốn uy phong lẫm liệt dựng thẳng thân thể đỏ tươi tráng kiện như thùng nước, từ trên cao nhìn xuống hai người tu luyện, chờ hưởng thụ món ăn ngon, nào biết được đối phương vậy mà không biết tự lượng sức mình xông về phía nó. Huyết Vân Mãng phát ra tiếng tê tê âm lãnh, chuẩn bị cho người tu luyện này một bài học sâu sắc, sau đó lại đem bọn hắn ăn hết. Nhưng mà Huyết Vân Mãng còn chưa kịp phát lực, một đoàn lông màu trắng nhảy lên cái đầu bằng phẳng hình tam giác của nó, cứng rắn đè thân thể dựng thẳng của nó xuống, phịch một tiếng nện trên mặt đất, sau đó nhân loại kia dùng nắm đấm từng quyền từng quyền nện xuống, Huyết Vân Mãng phát ra tiếng tê tê thảm thiết, thân thể lăn lộn, đánh gãy đại thụ xung quanh. Thịnh Vân Thâm nhìn thấy Huyết Vân Mãng bị đánh lăn lộn khắp nơi, đột nhiên liền bình tĩnh. Yêu thú cấp bảy gì đó, rơi vào trong tay Văn Thỏ Thỏ và tiểu sư muội nhà bọn hắn, đều chỉ có thể bị đánh. Văn Thỏ Thỏ và Văn Kiều không nói hai lời, liên hợp lại đem Huyết Vân Mãng bạo đánh một trận, thân rắn vốn tráng kiện đều sưng lên một vòng -- vì bị đánh, dưới cơn đau đớn không chịu nổi, rốt cuộc hạ cái đầu cao ngạo của nó xuống, bày tỏ thần phục. Không có chuyện gì đánh một trận không giải quyết được, nếu có, vậy thì đánh hai trận. Nhìn đi, chẳng phải Huyết Vân Mãng cấp bảy này cũng đã thần phục rồi sao? "Tê tê tê.." Nếu như Huyết Vân Mãng có thể rơi lệ, nó hiện tại đã chảy nước mắt đầy đất, biết vậy chẳng làm. Văn Kiều đè lại bảy tấc của Huyết Vân Mãng, nghiêm túc nói: "Ta chỉ hỏi thăm một việc, hỏi xong sẽ thả ngươi, được không?" "Tê tê tê." Văn Kiều nói: "Kề bên này có ma tu sao?" "Tê tê tê." "Chúng ta có đồng bạn bị ma tu mang đi, một mực tìm không thấy, nếu như ngươi biết, làm phiền mang đi đoạn đường." "Tê tê tê!" Huyết Vân Mãng giằng co kịch liệt, nhưng mà bảy tấc của nó bị người ta đè lại, đôi tay trắng nõn nà kia nhìn mềm mại yếu đuối, lại ra sức như vậy, ấn trên đó liền giãy không ra, hơn nữa đánh ở trên người rất đau. Quả nhiên, Huyết Vân Mãng giãy dụa lại bị đánh một quyền, tùy theo mà đến là giọng nói bình tĩnh của thiếu nữ: "Nghe lời." Huyết Vân Mãng lập tức không động, ủ rũ cúi đầu kêu tê tê tê. Thịnh Vân Thâm đi tới, phát hiện tiểu sư muội nhà hắn ta giống như đã cùng Huyết Vân Mãng đạt thành thỏa thuận gì đó, quay đầu nói với hắn ta: "Thịnh sư huynh, nó đồng ý mang chúng ta đi tìm ma tu." Huyết Vân Mãng tê tê tê vài tiếng, phảng phất đang kháng nghị: Vừa rồi không phải nói chỉ là hỏi thăm một việc, hỏi xong sẽ thả nó sao? Khi nào thì biến thành hỏi xong rồi còn phải dẫn đường? "Chúng ta không biết đường, đương nhiên muốn ngươi dẫn đường nha." Văn Kiều nói như chuyện đương nhiên: "Bằng không thì lại đánh ngươi một trận?" Dưới uy hiếp của thiết quyền, Huyết Vân Mãng rốt cuộc khuất phục. Văn Kiều buông nó ra, nhảy đến trên đầu của nó, ngồi xếp bằng ngồi ở chỗ đó, quay đầu nói với Thịnh Vân Thâm: "Thịnh sư huynh, đi lên nha." Thịnh Vân Thâm: ".. A a a, tới ngay." Cả người Thịnh Vân Thâm đều kinh ngạc, cho đến khi đứng trên người Huyết Vân Mãng, trong đầu hắn ta vẫn còn một mảnh hồ đồ, không hiểu chuyện này làm sao lại phát triển thành dạng này? Người tu luyện bình thường nhìn thấy Huyết Vân Mãng, sẽ mau chóng tìm đường chạy trốn. Tiểu sư muội nhà bọn hắn nhìn thấy Huyết Vân Mãng, vội vàng đánh một trận, đánh xong lại khiến cho nó dẫn đường. Giống như cũng không có vấn đề gì. Chẳng qua, hắn ta vẫn rất hoài nghi: "Tiểu sư muội, nó thật sự có thể mang chúng ta đi tìm ma tu?" "Có thể, nó nói biết ma tu ẩn nấp ở chỗ nào." Thịnh Vân Thâm lập tức nổ tung: "Thật sự có ma tu?" Tuy rằng vừa rồi phát hiện ma khí, nhưng cũng chỉ là hoài nghi, chỉ sợ đây là âm mưu gì đó, kỳ thật đáy lòng của hắn ta cũng không xác định. Không chỉ có hắn ta nghĩ như vậy, những người tu luyện khác cũng nghĩ không kém bao nhiêu, bọn họ không tin những tên ma tu kia thật sự dám chạy đến địa bàn chính đạo gây sự. "Đúng vậy, theo lời nói của nó, không chỉ có một tên ma tu, hơn nữa những tên ma tu này trốn ở đây đã được một đoạn thời gian." Nghe xong Văn Kiều thuật lại lời Huyết Vân Mãng, Thịnh Vân Thâm vừa sợ vừa giận, không nghĩ tới lại có ma tu thần không biết quỷ không hay trà trộn vào địa bàn chính đạo, phải biết, nơi này là thế lực thành Đài Trạch, thành Đài Trạch là thành phụ thuộc Xích Tiêu Tông, cũng coi là địa bàn Xích Tiêu Tông, những tên ma tu kia không khỏi quá không đem Xích Tiêu Tông để vào mắt. Nếu không phải lần này Thang Diệp Lâm đột nhiên mất tích, đám Thang Đoàn lo lắng qua đây tìm kiếm, chỉ sợ những tên ma tu kia tiếp tục trốn ở chỗ này, không người phát hiện, không biết tương lai sẽ phát sinh chuyện đáng sợ gì? Thịnh Vân Thâm rất nhanh liền tỉnh táo lại. Đã có ma tu, vậy thì không thể để bọn hắn chạy trốn, nếu không còn không biết sẽ hại chết bao nhiêu người tu luyện chính đạo. Ma tu làm việc luôn luôn quái đản ngang ngược, tàn nhẫn vô tình, không xem mạng người ra gì, lạm sát kẻ vô tội, đây cũng là nguyên nhân chính đạo vĩnh viễn không có cách nào chung sống hòa bình với ma tu. Mà ma tu cũng không quen nhìn linh tu chính đạo giả nhân giả nghĩa, luôn luôn làm hỏng chuyện tốt của bọn hắn. Đột nhiên, Thịnh Vân Thâm nghĩ đến một vấn đề: "A, tiểu sư muội, ngươi nghe hiểu được tiếng Huyết Vân Mãng?" "Nghe hiểu được nha, thật đơn giản." Đơn giản chỗ nào? Trong lòng Thịnh Vân Thâm châm chọc, thiên tài mới nghe hiểu được một chuỗi tê tê tê kia là đang tê cái gì, có thể nghe hiểu được mới không bình thường. Châm chọc vài câu, sau đó Thịnh Vân Thâm liền tiếp nhận chuyện tiểu sư muội dĩ nhiên có thể câu thông với yêu thú, cảm thấy như thế này thuận tiện biết bao, không cần khế ước với yêu thú liền có thể nghe hiểu lời của chúng, tiết kiệm nhiều thời gian, giống như bây giờ. Chẳng qua Thịnh sư huynh lạc quan vẫn nói: "Tiểu sư muội, về sau đừng bại lộ ở trước mặt người ngoài, đừng để bọn hắn biết ngươi có thể câu thông với yêu thú." Văn Kiều a một tiếng, chậm rãi nói: "Thịnh sư huynh cũng không phải người ngoài." Thịnh Vân Thâm vuốt mặt, cảm thấy trái tim lão phụ thân đều sắp tan nát, về sau nhất định phải cẩn thận nhìn chằm chằm một chút, tránh khỏi tiểu sư muội bị người ta bắt nạt cũng không biết. Huyết Vân Mãng nhanh chóng di chuyển trong rừng rậm, so với người tu luyện tự mình đi còn nhanh hơn. Hai người một người ngồi ở trên đầu nó, một người đứng trên người nó, như ở trên đất bằng. Sau đó không lâu, hoàn cảnh chung quanh rốt cuộc có chút biến hóa vi diệu. Thịnh Vân Thâm cảnh giác nhìn chằm chằm xung quanh mình, không cách nào xem nhẹ cảm giác quái dị trong lòng. Văn Kiều buông ra cảm giác, cái mũi ngửi ở xung quanh một chút, mất hứng nói: "Phụ cận có ma khí, bị thứ gì đó ngăn cách." Ma khí bị ngăn cách, ngươi cũng có thể đoán được, đây là cái mũi lợi hại gì? Thịnh sư huynh lần nữa bất lực châm chọc, cảm thấy tiểu sư muội quá lợi hại. Văn Thỏ Thỏ ghé vào trên đầu nàng, hướng chỗ xa kêu chi chi vài tiếng. Văn Kiều nói: "Văn Thỏ Thỏ nói, bên kia có biến, Huyết Vân Mãng, chúng ta qua bên kia." Văn Kiều đưa tay chỉ đường, để Huyết Vân Mãng quay đầu. Huyết Vân Mãng rất không tình nguyện điều chỉnh phương hướng, tốc độ chậm lại rõ ràng, một bên phát ra tiếng tê tê, phảng phất đang kháng nghị gì đó. Văn Kiều không để ý, thẳng đến Huyết Vân Mãng lại đi một lát, càng chạy càng chậm, nàng hô Thịnh Vân Thâm một tiếng, hai sư huynh muội từ trên người Huyết Vân Mãng nhảy xuống. "Được rồi, nếu ngươi đã không muốn đi vào, vậy chúng ta tự vào, ngươi trở về đi, trên đường cẩn thận, đừng bị người tu luyện khác làm thịt." Văn Kiều hướng nó phất phất tay. Huyết Vân Mãng tê một tiếng, cho rằng người người cũng giống như nàng và con thỏ kia sao? Một lời không hợp liền đánh. Nếu là người tu luyện khác, nó có thể cùng những người tu luyện kia đại chiến mấy trăm hiệp, mà không phải bị đè xuống đất đánh gọi tổ tông. Huyết Vân Mãng đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên lại bị gọi lại, sau đó một vật bay về phía mình. "Đây là quà cám ơn, cám ơn ngươi dẫn đường." Huyết Vân Mãng duỗi ra chóp đuôi tiếp được, phát hiện là một bình linh đan, hai mắt lập tức sáng lên. Đan dược của nhân loại có lợi đối với yêu thú, rất nhiều yêu thú tập kích người tu luyện tiến vào rừng cây lịch luyện, sẽ chuyên môn đoạt đan dược bọn họ mang theo, nhưng đáng tiếc hầu hết những người tu luyện cần tới đây lịch luyện đều là quỷ nghèo, không có nhiều đan dược tốt, đoạt được cũng không giành được cái gì. Huyết Vân Mãng cho rằng Văn Kiều cũng không ra được đan dược tốt gì, nào biết được chóp đuôi linh hoạt mở bình linh đan ra xem xét, lại là linh đan cấp huyền, hơn nữa còn là cực phẩm. Huyết Vân Mãng mở cái miệng to đầy máu ra, đem bình linh đan ném vào trong miệng giấu đi, sau đó tìm một nơi yên tĩnh trốn đi. Nó quyết định, ở lại chỗ này chờ nhân loại kia ra ngoài, lại giúp bọn hắn đưa đi một đoạn đường. ** * Văn Kiều không biết tiểu tâm tư của Huyết Vân Mãng, nàng và Thịnh Vân Thâm hướng chỗ sâu trong rừng cây mà đi. Đúng vậy, nơi này đã là chỗ càng sâu trong rừng cây, xung quanh cổ thụ che trời, yêu thú ở chỗ sâu trong rừng cây càng cường đại, người tu luyện phía dưới cảnh giới Nguyên Mạch cực ít dám tới chỗ như thế này, mà người tu luyện trên cảnh giới Nguyên Mạch, lại chướng mắt những thứ kia. Bọn họ ở xung quanh xoay chuyển hồi lâu. "Tiểu sư muội, chúng ta giống như vẫn loanh quanh tại chỗ." Thịnh Vân Thâm ngược lại là nhạy cảm: "Nơi này có thể có trận pháp linh tinh gì hay không?" Văn Kiều hơi hạ lông mày, lắc đầu nói: "Ta cũng không biết, ta không hiểu trận pháp." Hai người cùng không hiểu trận pháp đưa mắt nhìn nhau một hồi, không hẹn mà cùng nghĩ: Nếu như phu quân (Ninh sư đệ) ở đây thì tốt rồi. Lập tức có chút hối hận không có gọi Ninh Ngộ Châu đi cùng, nhưng lúc này Ninh Ngộ Châu đang bế quan luyện chế Bảo Chi Đèn tại phủ thành chủ, thoát thân không ra, muốn gọi cũng vô dụng. Rõ ràng xung quanh ma khí lưu động như có như không, nhưng làm thế nào cũng tìm không thấy phương thức tiến vào chính xác, đúng là khiến người ta lo lắng. Thịnh Vân Thâm là người có đầu óc linh hoạt, thế là ra một chủ ý ngu ngốc: "Tiểu sư muội, nếu ngươi đã có thể cảm giác được ma khí, không bằng ngươi cảm giác một chút nơi nào có ma khí dày đặc nhất, chúng ta liền hướng chỗ đó mà đi." Hắn ta xấu hổ khi nói Văn Kiều đoán được, liền trực tiếp nói là cảm ứng. Trên thực tế, mặc kệ là ma khí hay linh khí, đó cũng là không đồ vật có khí vị, người tu luyện chỉ có thể dựa vào bản năng cảm giác. Hết lần này tới lần khác Văn Kiều lại đoán được. Truyện Đông Phương Trên người tiểu sư muội có rất nhiều chỗ cổ quái, Thịnh Vân Thâm luôn luôn tiếp nhận rất tốt đẹp, lười đi tìm tòi nghiên cứu. Cha hắn ta từng dạy hắn ta, thế gian có vô số bí mật, nếu bí mật gì đều phải tìm tòi nghiên cứu rõ ràng, có nhiều mệnh cũng không đủ dùng, không bằng cứ sống vui vui sướng sướng như vậy, vô cùng đơn giản là tốt rồi. Văn Kiều cảm thấy biện pháp này có thể thực hiện, thế là buông ra cảm giác, ngũ giác cũng dùng tới. Tiếp theo Văn Kiều dẫn đường ở phía trước, tiến về phía có ma khí dày đặc nhất trong không khí. Kỳ thật phương pháp này cũng rất tốt, chỉ cần nơi có không khí lưu động, gió và hương vị xung quanh đều không giống nhau, ma khí cũng thế, Văn Kiều đi theo phương hướng ma khí lưu động, trực tiếp xem nhẹ hoàn cảnh xung quanh. Thịnh Vân Thâm ở sau lưng nàng nhìn thấy Văn Kiều đi loạn thất bát tao thành vòng tròn, giống như đi rất nhiều con đường không có ý nghĩa, muốn nói gì đó lại nhịn xuống. Cho đến khi bọn họ xuyên qua hai đại thụ che trời thẳng tắp mà đứng, hoàn cảnh trước mắt bỗng nhiên biến đổi. Nơi vốn dĩ có linh thực trải rộng, lập tức biến thành vùng đất tràn ngập ma khí, linh thực xung quanh bị ma khí ăn mòn, gân lá xanh tươi biến thâm, lại có xu thế biến dị theo phương hướng của ma thực. Thịnh Vân Thâm lần nữa khiếp sợ, không nghĩ tới vậy mà để bọn hắn tìm đúng đường. Không đúng, phải nói, dựa vào cảm giác nhạy bén của tiểu sư muội, bọn họ vậy mà đột phá trận pháp xung quanh, tìm được chỗ ẩn núp của ma tu. Hai người mới đến, hoàn cảnh xung quanh rõ ràng đã bị ma tu cải tạo, nơi này còn không biết có bao nhiêu ma tu, cả hai đều hết sức cẩn thận. "Tiểu sư muội, đoán chừng Tiểu Thang Đoàn kia đã bị ma tu mang tới đây." Thịnh Vân Thâm nhỏ giọng nói. Văn Kiều ừm một tiếng, cũng hạ giọng: "Không chỉ có Tiểu Thang Đoàn, ta hoài nghi.." "Ai?" Một tiếng rống vang lên, đối phương còn chưa xuất ra vũ khí, liền bị Văn Thỏ Thỏ áp đảo, trực tiếp xử lý. Văn Kiều và Thịnh Vân Thâm tiến lên phía trước, khống chế người ngã trên mặt đất, nhanh chóng phong bế linh khiếu của hắn ta, xoay mặt hắn ta lại, phát hiện lại là người quen.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]