Chương trước
Chương sau
Edit: Jess93
Nhân viên kia cũng chưa hoàn toàn hôn mê, đôi mắt khép hờ, bộ dáng si ngốc, không còn dáng vẻ điên cuồng vừa rồi.
Bốn đan sư cấp địa rất kinh ngạc, vội hỏi: "Ninh công tử, vừa rồi ngươi cho hắn ăn linh đan gì vậy?"
"Thiếu Dương đan, là linh đan diễn sinh từ Thiếu Dương Độ Ách đan." Ninh Ngộ Châu cũng không giấu diếm, vô cùng khẳng khái giải thích tác dụng của Thiếu Dương Độ Ách đan cùng với diễn sinh đan cho bọn họ.
"Thiếu Dương Độ Ách đan là linh đan dương tính, hóa sát độ ách, người tu luyện ăn vào, có thể hóa giải sát khí âm tà vô ý nhiễm bên trong cơ thể. Thiếu Dương đan bởi vì là diễn sinh đan, phẩm cấp chỉ tới cấp huyền, hiệu quả cũng không tốt, giống tình huống hiện tại, cũng chỉ có thể khiến người này cảm thấy dễ chịu một chút, không tái phát cuồng.."
Bốn đan sư xếp hàng đứng ở trước mặt hắn, như đói như khát nghe hắn giảng giải, hận trên tay không có ngọc giản trống không, đem nhớ kỹ đồ vật đều tồn trữ trong ngọc giản, lúc nào cũng có thể lấy ra ôn tập.
Những người khác tuy không phải đan sư, nhưng cũng nghiêm túc nghe Ninh Ngộ Châu giải thích, từ đó biết được nguyên nhân đám người này phát cuồng.
Trong cơ thể của bọn họ có một loại âm sát chi khí, phá hỏng linh thể người tu luyện, dần dần ăn mòn thần hồn, khiến họ đánh mất thần trí, ngày ngày phát cuồng, ngày nào chưa diệt trừ âm sát chi khí, bọn họ phải chịu đau khổ ngày đó.
Thiếu Dương đan là linh đan dương tính, dược tính không có bá đạo như Thiếu Dương Độ Ách đan, dù không thể hóa giải âm sát chi khí trong cơ thể của bọn họ, nhưng có thể để bọn họ bình tĩnh lại.
Từ thành chủ vừa sợ vừa giận.
Làm thành chủ, ông ta nghĩ đến nhiều hơn, vì sao những người tu luyện này sẽ dính vào âm sát chi khí? Âm sát chi khí từ đâu mà đến? Là vô ý dính vào, hay là người làm?
Người tu luyện phát cuồng với quy mô lớn như thế, không cần nghĩ cũng biết, nhất định là người làm.
Hoặc là đây là một âm mưu đặc biệt nhằm vào thành Đài Trạch!
Mấy người trong nhóm Thang Đoàn cũng một mặt kinh ngạc, không nghĩ tới phía sau màn phát cuồng của người tu luyện thành Đài Trạch còn có nguyên nhân này, việc này ngược lại là càng phức tạp hơn, so với Thủy Ly Âm mất tích tăng thêm mấy phần quái dị.
Giải thích đến không sai biệt lắm, Ninh Ngộ Châu để bọn hắn đem Thiếu Dương Độ Ách đan luyện được đút cho nhân viên cửa hàng phát cuồng kia.
Bốn luyện đan sư cấp địa có chút đỏ mặt lấy ra một viên Thiếu Dương Độ Ách đan hạ phẩm, xấu hổ đến mức không dám nhìn Ninh Ngộ Châu, đút cho nhân viên kia.
Thiếu Dương Độ Ách đan vào miệng không lâu sau, sắc mặt bình tĩnh của nhân viên kia lập tức đại biến, bắt đầu kịch liệt giằng co, đôi mắt trừng lớn, con ngươi đỏ tươi, trong miệng phát ra tiếng hét thảm.
Đám người giật nảy mình, vội vàng hỏi: "Ninh công tử, đây là làm sao vậy?"
Ninh Ngộ Châu vẫn không chút hoang mang: "Không có việc gì, âm sát chi khí trong cơ thể hắn ta đang được Thiếu Dương Độ Ách đan hóa giải, quá trình sẽ tương đối thống khổ. Từ thành chủ, lấy Bảo Chi Đèn ra đây."
Bảo Chi Đèn?
Từ thành chủ vốn sững sờ, về sau nhớ tới linh khí có bộ dáng chiếc đèn Ninh Ngộ Châu giao cho ông ta lúc trước, nhanh chóng lấy nó ra.
Khi chiếc đèn lung linh xinh xắn được lấy ra, nguyên bảngọn đèn vốn ảm đạm đột nhiên lắc lư sáng lên, lóe lên một cái rồi lại tắt.
"..."
Mọi người nhìn thấy đi qua, đám Thang Đoàn càng cảm thấy hứng thú, nhao nhao vây tới, hiếm lạ mà nhìn xem ngọn đèn kia.
Bảo Chi Đèn cũng không lớn, đặc biệt tinh xảo, giống như đồ vật nhóm nữ tu thưởng thức trong tay, lúc nó sáng lên, càng lộ vẻ tinh xảo xinh đẹp, khiến cho người ta không dời nổi tầm mắt.
"Ninh sư đệ, Bảo Chi Đèn này là linh khí gì?" Thịnh Vân Thâm tò mò hỏi.
Ninh Ngộ Châu lấy Bảo Chi Đèn ra, đưa nó đưa tới gần kia nhân viên cửa hàng đang kêu thảm kia, nói ra: "Bảo Chi Đèn được gọi là Nhiếp Sát Đèn, tên như ý nghĩa, tự nhiên có nghĩa là thu lấy sát khí, lúc xung quanh có sát khí xuất hiện, nó sẽ lập tức sáng lên, nó thu sát khí càng nhiều, đèn càng sáng."
Có thể nói, Bảo Chi Đèn xem sát khí xem như năng lượng mà sử dụng, sát khí càng nhiều, đèn càng sáng, đặt ở nơi đặc thù, có thể dùng để chiếu sáng.
Nghe giải thích xong, đám người hai mắt sáng lóng lánh mà nhìn xem ngọn Bảo Chi Đèn này.
Thật sự là đồ tốt rất thực dụng nha, nếu trong tay có một chiếc Bảo Chi Đèn, ngày sau nếu như đến một số nơi đặc thù lịch luyện, gặp được những vùng đất âm sát kia, còn sợ sát khí ở khắp mọi nơi sao?
Mặc dù rất động tâm, chẳng qua người ở chỗ này đều biết hiện tại thứ này dùng để chữa bệnh, đè xuống ý nghĩ trong lòng.
"Ninh công tử, hiện tại làm như thế nào?" Từ thành chủ hỏi.
Bốn đan sư cấp địa mắt cũng lom lom nhìn Ninh Ngộ Châu, lúc này trong mắt bọn hắn, Ninh Ngộ Châu không còn là một đan sư cấp huyền, mà là tiền bối có thể làm thầy, hận không thể học toàn bộ bản lĩnh của hắn.
Càng khó hơn chính là, Ninh Ngộ Châu cũng không keo kiệt dạy bọn họ, đây mới là điều khiến cho người ta xấu hổ lại cảm động, xấu hổ mình rõ ràng là tiền bối, lại học nghệ không tinh, không đạt được yêu cầu của hắn; lại cảm động lòng dạ hắn rộng rãi, không keo kiệt đem những gì mình biết dạy cho bọn hắn.
Ninh Ngộ Châu chỉ vào tên đan sư cấp địa phủ thành chủ cung phụng, nói ra: "Ngươi qua đây, chú ý tình huống của hắn ta, khi âm sát chi khí trong cơ thể hắn ta hóa giải được kha khá, khống chế hắn ta lại, cũng giúp hắn ta loại bỏ sát khí bên trong nguyên thần ra ngoài."
Đan sư đó có chút khẩn trương: "Ninh công tử, phải làm thế nào?"
"Trước tiên đem linh lực của ngươi đưa vào trong cơ thể hắn ta, tùy thời chú ý biến hóa trong thân thể của hắn ta."
Đan sư đó vội vàng đáp một tiếng, bắt lấy tay nhân viên kia, cẩn thận từng li từng tí đem linh lực chính mình chuyển vào.
Giữa người tu luyện với nhau, trừ khi là bạn tốt, nếu không sẽ rất ít khiến người khác để linh lực tiến vào dò xét thân thể của mình, lại càng không cần phải nói như loại tình huống trực tiếp thăm dò này, hơn nữa cũng rất khảo nghiệm khả năng khống chế linh lực của đối phương. May mắn đan sư bởi vì lý do luyện đan, đối với năng lực khống chế linh lực cực kỳ tinh tế, ngược lại cũng không sợ làm người bị thương.
Mà bây giờ nhân viên này thần trí mơ hồ, thân thể bị âm sát chi khí ăn mòn, cho dù bản năng không thích linh lực người ngoài xâm lấn, lại bởi vì không có năng lực phản kháng, cũng đã mặc kệ linh lực đan sư kia thuận lợi khống chế thân thể của hắn ta.
Đan sư kia lo lắng mình làm không tốt nhiệm vụ Ninh Ngộ Châu giao phó, toàn bộ quá trình đều tập trung độ cao, khẩn trương quan sát tình huống nhân viên cửa hàng, không dám có chút buông lỏng.
Sau đó không lâu, đan sư cảm giác được âm sát chi khí trong cơ thể nhân viên cửa hàng sắp bị Thiếu Dương Độ Ách đan hóa giải, vội vàng nói: "Ninh công tử, âm sát chi khí trong cơ thể hắn ta sắp hóa giải xong rồi."
Sau khi nghe xong, Ninh Ngộ Châu đem Bảo Chi Đèn chuyển qua trước mặt nhân viên cửa hàng đang giãy dụa kia, đem linh lực đưa vào bên trong Bảo Chi Đèn.
Bảo Chi Đèn nở rộ một vầng sáng màu xanh, bao phủ nhân viên kia lại.
Nhân viên cửa hàng càng gào thê thảm hơn, thân thể kịch liệt giãy dụa, đan sư kia vội vàng tăng lực đạo khống chế, để tránh hắn ta tránh thoát, linh lực chuyển vào trong cơ thể hắn ta bao phủ thức hải của đối phương, để tránh âm sát chi khí trong thức hải lần nữa lan tràn ra thân thể.
Nhân viên cửa hàng giống như gặp chuyện gì rất đáng sợ, gương mặt gầy gò kia bởi vì đau đớn mà vặn vẹo, người ở chỗ này nhìn thấy sinh lòng không đành lòng.
Lúc này, Bảo Chi Đèn đột nhiên sáng lên.
Bảo Chi Đèn bắt đầu thu âm sát chi khí lưu lại bên trong thần hồn nhân viên cửa hàng, theo nó thu lấy càng nhiều, đèn cũng càng sáng, toàn bộ căn phòng tỏa ra ánh sáng nhu hòa.
"Thiếu Dương Độ Ách đan có thể hóa giải âm sát chi khí trong cơ thể người tu luyện, nhưng lại không có tác dụng đối với thần hồn, nếu như thần hồn đã bị âm sát chi khí ăn mòn, chỉ có thể dựa vào ngoại vật hấp thu nó ra ngoài."
Sau khi nghe xong, đám người đã biết tác dụng của Bảo Chi Đèn.
Từ thành chủ rốt cuộc hiểu vì sao lần trị liệu này, vừa phải luyện đan vừa luyện khí, thực sự không dễ dàng. Nếu không phải có Ninh Ngộ Châu, người tinh thông luyện đan và luyện khí này ở đây, chỉ sợ không biết còn phải giày vò bao lâu mới có thể cứu những người này trở về, thậm chí có khả năng không cứu lại được.
Như thế qua một khắc đồng hồ, nhân viên kia dần dần bình tĩnh trở lại, tiếp theo lâm vào trong hôn mê.
Ninh Ngộ Châu cũng đem Bảo Chi Đèn buông ra.
Một đám người nhìn chằm chằm hắn, Từ thành chủ vội hỏi: "Ninh công tử, thế nào?"
"Thành công." Ninh Ngộ Châu nhìn Bảo Chi Đèn trong tay, nói ra: "Thân thể và thần hồn của hắn ta bị âm sát chi khí ăn mòn nghiêm trọng, tốt nhất điều trị một phen, nếu không ngày sau tu hành sẽ có chướng ngại."
Xem ở phần nhân viên này là người đầu tiên làm vật thí nghiệm trị liệu, Ninh Ngộ Châu lật ra một bình linh đan, để cho người ta cho hắn ta ăn vào.
Đám Thang Đoàn nhìn quá trình trị liệu, đối với Ninh Ngộ Châu cực kì bội phục, nhiệt tình nói: "Ai, Ninh công tử, để chúng ta làm cho."
Thang Thiệu Lâm đổ linh đan ra, không ngoài ý muốn là Ích Khí đan cực phẩm, lập tức có chút ghen tị. Bọn họ là đệ tử đại gia tộc, rất hiếm khi cầu được những linh đan tốt nhất, không nghĩ tới Ninh Ngộ Châu sẽ rộng rãi như vậy, ra tay liền cho một bình.
Tuy là ghen tị, nhưng là đám Thang Đoàn lại không có ý muốn chiếm cứ, sau khi cho ăn linh đan xong, đem Ích Khí đan còn lại nhét vào trong ngực nhân viên kia, chờ hắn ta thanh tỉnh, tự hắn ta sử dụng.
Người đầu tiên thành công, khiến Từ thành chủ mừng rỡ, bốn đan sư kia cũng tràn đầy lòng tin.
Ninh Ngộ Châu tay nắm tay dạy cho bọn hắn trị liệu như thế nào, liền đem chuyện trị liệu giao cho bốn người đan sư, còn hắn quyết định lại đi luyện thêm vài chiếc Bảo Chi Đèn.
Từ thành chủ rất hứng thú đối với Bảo Chi Đèn, đám Thang Đoàn cũng giống vậy, nhao nhao tiến tới, nghiêm mặt nói: "Ninh công tử, không biết người có nhận chế tạo Bảo Chi Đèn này hay không? Chúng ta muốn tìm ngươi chế tạo vài chiếc."
Ninh Ngộ Châu ý vị không rõ liếc bọn họ một chút, nói ra: "Chờ chữa trị xong cho nhóm người phát cuồng này sau đó lại xem tình huống."
Nghĩ đến còn có hơn một ngàn người tu luyện cần cứu chữa, đám người liền không nói thêm gì nữa.
Từ sau khi bọn hắn đi vào thành Đài Trạch, mỗi ngày thành Đài Trạch đều sẽ có người tu luyện phát cuồng, số lượng này càng ngày càng nhiều, bây giờ đã vượt qua một ngàn người, như thế xem ra, mặc kệ là Thiếu Dương Độ Ách đan, hay là Bảo Chi Đèn, đều không đủ dùng.
Thế là bốn đan sư cấp địa kia, không chỉ phải cứu người, lại phải vội vàng luyện Thiếu Dương Độ Ách đan, trong lúc nhất thời quả thực bận rộn thành chó.
Rời khỏi địa lao, Ninh Ngộ Châu không có vội vàng đi luyện khí, mà là về viện đành cho khách nghỉ ngơi một chút.
Từ thành chủ nghĩ đến hắn luyện chế Bảo Chi Đèn, đã bế quan ba ngày, nào dám thúc giục hắn đi luyện tiếp, ước gì đem hắn cúng bái, để tránh mệt muốn chết rồi. Phải biết, hiện tại tu vi vị Ninh công tử này chỉ mới cảnh giới Nguyên Vũ, chút tu vi ấy không đáng kể chút nào, mấy ngày không nghỉ ngơi căn bản không được.
Đám Thang Đoàn đi sau lưng bọn họ, nháy mắt ra hiệu với nhau, rõ ràng là đang dự mưu gì đó.
Sau khi Từ thành chủ nhìn thấy, làm như không thấy được.
Đám Thang Đoàn này ngoại trừ ở lại phủ thành chủ không đi, cũng không làm chuyện gì, so với đệ tử Đoàn thị, phẩm tính đệ tử Thang thị vẫn đáng giá tin tưởng, sẽ không biết không phân biệt thị phi, hơn nữa lại có tinh thần vô cùng trọng nghĩa, ấn tượng của thế nhân đối với đám Thang Đoàn nhóm vẫn rất tốt.
Lúc này đám Thang Đoàn đang thương lượng làm sao để Ninh Ngộ Châu bán Bảo Chi Đèn cho bọn hắn.
Hiệu quả của Bảo Chi Đèn không cần phải nói, thứ này có tác dụng lớn, nói không chừng ngày nào đó liền có thể dùng tới, hơn nữa còn là đồ vật cứu mạng, mang theo một cái bên mình an toàn có đảm bảo!
Thế là chờ Ninh Ngộ Châu nghỉ ngơi tốt, chuẩn bị đi phòng luyện khí chiến đấu, đám Thang Đoàn lại tới gần. Ninh Ngộ Châu nghe xong thỉnh cầu của bọn hắn, từ chối cho ý kiến, quay đầu nhìn về Văn Kiều nói: "A Xúc, giúp ta đến Lăng Hư Các mua một chút vật liệu luyện khí."
"Biết rồi, giao cho ta." Văn Kiều bình tĩnh nói: "Phu quân chàng mau đi đi, không cần phải để ý đến chúng ta, ta và Thịnh sư huynh chắc chắn làm tốt."
Ninh Ngộ Châu ừm một tiếng, lại nhìn đám Thang Đoàn kia một chút, thản nhiên rời đi.
Đám Thang Đoàn trợn mắt hốc mồm.
Vừa rồi bọn họ nghe được cái gì? Vậy mà nghe được tiểu sư muội Xích Tiêu Tông hướng Ninh Ngộ Châu gọi "Phu quân."
Đám Thang Đoàn quay đầu nhìn thoáng qua khuôn mặt nhỏ trắng bệch của Tiểu Thang Đoàn nhà bọn hắn, thân thể lảo đảo muốn ngã, lập tức vừa đồng tình vừa đau lòng, vội vàng giữ chặt Thịnh Vân Thâm muốn cùng Văn Kiều đi ra ngoài.
"Thịnh công tử, Mẫn cô nương và Ninh công tử là đạo lữ?"
"Đúng vậy, lúc bọn họ ở cố hương đã thành thân, mặc dù còn chưa tổ chức đại điển song tu, nhưng cũng coi là hôn phu hôn thê." Thịnh Vân Thâm nói, cảm thấy trạng thái lúc này của Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu, thay vì nói là phu thê, không bằng nói là hôn phu hôn thê càng thỏa đáng hơn.
Cho nên đối với bên ngoài bọn họ cũng nói như vậy.
Đám Thang Đoàn lấy được tin tức chính xác, quay đầu nhao nhao khuyên Tiểu Thang Đoàn từ bỏ.
"Ngươi xem, người ta đã có phu quân, Tiểu Thang Đoàn ngươi vẫn là từ bỏ đi."
"Đúng vậy, mặc dù tốc độ tu luyện của ngươi không tệ, là thiên tài của Thang gia chúng ta, nhưng ngươi có là thiên tài đi nữa, cũng kém Ninh công tử đại tài nha, ngươi lấy cái gì so với Ninh công tử người ta?"
"Tiểu Thang Đoàn, tỉnh lại đi, chân trời xa nơi nào không có cỏ thơm, không có bụi cỏ này còn có vô số bụi cỏ khác, tin tưởng sau này ngươi nhất định có thể tìm được bụi cỏ thuộc về ngươi."
"Tiểu Thang Đoàn.."
Thang Diệp Lâm bị một đám huynh trưởng an ủi đến bật khóc.
"Ai nha, nam tử hán, khóc cái gì?"
"Kỳ thật Tiểu Thang Đoàn còn nhỏ tuổi, cũng không được gọi là nam nhân, nhiều nhất chỉ là thiếu niên."
Thang Diệp Lâm đỏ mắt nhìn các huynh trưởng của hắn ta, oán hận nói: "Ta vốn không muốn khóc, là bị các ngươi khuyên khóc, các ngươi không thể bớt nói vài lời sao?"
Đám Thang Đoàn lớn hai mặt nhìn nhau, sau đó lắc đầu: "Không được, nếu bớt nói vài lời, ngộ nhỡ ngươi đi lệch đường làm sao xử lý? Thang gia chúng ta cũng không lưu hành loại chuyện ti tiện cướp thê tử người ta, sẽ bị đánh gãy cái chân thứ ba."
"Đúng vậy, chẳng phải chúng ta sợ ngươi đi đến không có đường về."
"Là nam nhân liền thanh tỉnh một chút."
"Là nam nhân liền.."
"Ngậm miệng!"
Thang Diệp Lâm táo bạo quát một câu, đẩy bọn đường ca đáng ghét này ra, cũng đi ra ngoài.
Trong lòng Thang Diệp Lâm khó chịu, mặc dù hắn ta quả thực thích Văn Kiều, cảm thấy cô nương này vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, người càng thiện lương tốt đẹp, không có một chỗ không tốt, nhưng cũng không có thích đến mức muốn cướp đạo lữ người ta.
Các đường ca nói đúng, hắn ta quả thực kém hơn Ninh Ngộ Châu.
Mặc kệ là dung mạo khí độ hay là năng lực, hoàn toàn bị nghiền ép.
Nhưng lời bọn hắn nói chính là tiếng người sao? An ủi người cũng không cần đả kích như thế.
Tiểu Thang Đoàn vô cùng phẫn nộ, phẫn nộ đến mức không muốn để ý tới các đường ca, lại thêm vừa thất tình, tâm tình không khôi phục lại được, lập tức muốn rời xa nơi đau lòng này, thế là trực tiếp đi ra ngoài, hơn nữa chạy ra khỏi thành.
** *
Đám Thang Đoàn vốn dĩ muốn để tiểu đệ tự mình lẳng lặng khôi phục tâm tình, nào biết được tiểu đệ đi chuyến này lại không trở về.
Đám Thang Đoàn lập tức sốt ruột.
Ngộ nhỡ tiểu đệ không chịu nổi đả kích thất tình, làm ra việc gì đáng tiếc phải làm sao bây giờ?
Đám Thang Đoàn mau chóng đi tìm người, sau khi biết được Thang Diệp Lâm ra khỏi thành, cũng đi theo ra khỏi thành, tìm người dựa vào khí tức của hắn ta.
Lần tìm kiếm này của đám Thang Đoàn, lại phát hiện một chuyện đáng sợ.
Bọn họ lần theo khí tức Thang Diệp Lâm, tìm tới rừng cây cách ba mươi dặm về hướng đông ngoài thành, phát hiện dấu vết đánh nhau, trong đó còn có dấu vết ma tu lưu lại, Thang Diệp Lâm không biết tung tích.
Lại có ma tu xuất hiện tại phụ cận.
Việc này không thể coi thường, mặc dù đám Thang Đoàn lo lắng Thang Diệp Lâm, nhưng cũng lo lắng có phải là âm mưu của ma tu hay không, nhanh chóng để một người về phủ thành chủ báo tin tức, những người khác thì tiếp tục đi tìm Thang Diệp Lâm.
Bị phái về Đài Trạch thành báo tin tức chính là Thang Hồng Lâm, ban đầu cũng là hắn ta giật dây tiểu đệ theo đuổi Văn Kiều, tự cảm thấy Thang Diệp Lâm sẽ thất tình là lỗi của mình, vì vật rất tự trách.
Hắn ta vội vàng chạy về thành Đài Trạch, vừa lúc đụng phải Văn Kiều và Thịnh Vân Thâm đi ra từ Lăng Hư Các.
"Thang công tử, xảy ra chuyện gì?"
Thang Hồng Lâm trầm mặt, sốt ruột nói: "Tiểu Thang Đoàn biến mất, có dấu vết ma tu lưu lại trong rừng cây cách ba mươi dặm về hướng đông ngoài thành, ta đến nói chuyện này cho Từ thành chủ."
Thịnh Vân Thâm biết ma tu lợi hại, sắc mặt đại biến.
Sau đó không lâu, Từ thành chủ phái một đám thị vệ thành Đài Trạch hướng về phía đông ngoài thành mà đi.
Bởi vì chuyện của ma tu, người tu luyện cảnh giới Nguyên Mạch trở lên trong thành Đài Trạch đều xung phong nhận việc, đi theo thị vệ phủ thành chủ cùng nhau tiến đến xem xét. Bởi vậy có thể thấy được, thái độ trung ương đại lục đối với ma tu, đó là gặp được phải giết.
"Tiểu sư muội, chúng ta cũng đi xem một chút." Thịnh Vân Thâm trầm mặt nói.
Văn Kiều gật đầu.
Thế là hai người đi theo người tu luyện thành Đài Trạch, cùng đi ra khỏi thành, hướng về rừng cây phía đông ngoài thành mà đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.