Bây giờ, Quý Tinh không biết phải làm gì với họ, đành ngồi đợi họ tỉnh lại. Nàng nhàm chán nhìn móng tay của mình, không bao lâu, hai người ngất đi đã tỉnh dậy. Cả hai đều nhìn Quý Tinh đang ngồi trên ghế, sau đó nhìn nhau, thì ra không phải là mơ. Đây là thật!
"Cô nương, ta không nằm mơ phải không?" Thượng Quan Mân nhìn nàng, hỏi.
Quý Tinh gật đầu một cái, "Gọi con Quý Tinh là được." Sau khi được câu khẳng định của nàng, Thượng Quan Mân và Nam Cung Hạo không khỏi ôm nhau mà khóc, thấy vậy, Quý Tinh liền choáng váng.
"Nhanh, chàng nhanh đi nói cho Hi nhi biết. Nói với con, mấy ngày nay đừng có chạy lung tung." Thượng Quan Mân vỗ vỗ Nam Cung Hạo, người sau gật đầu một cái, "Ta cũng phải tranh thủ thời gian đi chuẩn bị một chút." Nói xong bà đứng lên, lau mắt, "Tinh nhi, trước hết con ở lại đây, có gì cứ kêu nha hoàn làm là được." Nói xong, không đợi Quý Tinh kịp phản ứng, liền vội vã rời đi.
_____
"Phụ thân, người nói cái gì? Lặp lại một lần nữa!" Nam Cung Hi rống giận nhìn phụ thân của hắn, nói cái gì có người muốn gả cho hắn? Bảo hắn ngoan ngoãn ở trong phủ đợi ngày thành thân, "Trước đó, không phải ta và mẫu thân con đã dán một thông báo kén rể sao?" Ông ngẩng đầu lên nhìn lướt qua hắn. Cái này thì hắn cũng biết, nhưng không phải là không có người muốn thành thân với hắn sao?
"Cho nên?" Hắn nhìn phụ thân.
"Có một cô nương bóc bảng."
Nghe được câu này, Nam Cung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-nong-tinh-thieu-quan-giao/147530/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.