Cố Ngôn trở về được nửa năm, triều đình lần nữa bắt buộc mỗi nhà phải có nam nhân đi tòng quân, bảo vệ biên cương, lúc đó vua mới lên ngôi, biên cương loạn lạc, vua cũng hết cách đành triêu mộ binh lính.
Nhưng những người tham gia lao dịch hai năm không cần đi, người lần này đủ yêu cầu chính là Cố Khiêm, nhưng y tất nhiên không đi còn khóc lóc một trận, nhà bọn họ lúc đó loạn đến gà bay chó sủa, Tiền thị lần nữa đẩy trách nhiệm lên người Cố Ngôn, Cố Ngôn không đồng ý, bà liền chạy đến quân lính đăng ký tên cho Cố Ngôn, hôm đó hắn chính là bị người đến nhà cưỡng ép kéo đi.
Tiền thị sớm không vừa mắt đứa con trưởng này, -cho dù hắn có chết bên ngoài biên cương, nhà bà bớt đi một miệng ăn, mất đi một người làm việc mà thôi, nhưng nếu Cố Khiêm đi, có việc gì bà sao có thể không trách bản thân.
Mạng của Cố Ngôn là do bà cho, hiện tại mất mạng để chả hiếu chẳng phải là chuyện đơn nhiên hay sao?
Lúc Cố Ngôn về còn mang theo hai mươi lượng trở về, còn có người đi theo hắn, giao bạc tận tay cho Tiền thị còn căn dặn dùng bạc này lo cho hắn, Tiền thị ngoài mặt đáp ứng, người kia vừa đi, bà chân trước chân sau liền kiếm thê tử cho Cố Ngôn, còn viết thư khế phân gia, hai mẫu ruộng cạn, một mẫu ruộng nước với ba lượng bạc liền giải quyết xong chuyện, người ngoài nhìn phân chia như vậy cũng bất mãn thay Cố Ngôn, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-ngoc-vay-ma-la-dai-tuong-quan/3000853/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.