Ta tưởng mình đã tìm được tia hy vọng.
Nhưng tiếng bình hoa vỡ nát, lại bị tiếng hô reo của khán giả át đi.
Lúc sắp nghẹt thở, ta nhìn thấy bóng dáng màu đỏ rực kia nhảy xuống khỏi đài, chạy về phía ta.
Ta suýt nữa khóc òa lên.
"Cẩn thận, hắn ta có dao!"
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Ta ôm lấy cổ, quỳ rạp xuống đất ho khan không ngừng.
Lục lang giống như con thú dữ bị dồn vào đường cùng, Tạ Vô Tướng ôm chặt lấy ta.
Mấy vị hộ vệ liền xông lên, khống chế Lục lang.
"Tại sao! Tại sao tất cả mọi người đều coi thường ta, đều muốn chống đối với ta!"
Lục lang bị đè trên mặt đất, ánh mắt đầy tơ máu.
"Chưa từng có ai coi thường ngươi, là chính ngươi coi thường bản thân mình."
"Tạ Vô Tướng! Ta ghét nhất là kẻ sinh ra đã ngậm thìa vàng như ngươi, các ngươi sinh ra đã có tất cả, làm sao hiểu được nỗi khổ học hành vất vả của ta, làm sao hiểu được ta phải cúi đầu khuất phục, bị ép buộc..."
"Ghét người ta sinh ra đã ngậm thìa vàng, hay là ghét bản thân không phải là người sinh ra đã ngậm thìa vàng." Tạ Vô Tướng cười lạnh, "A Trúc, A Nha, Bạch Linh, ngươi đã bao giờ coi bọn họ là người chưa?"
Mấy tiểu thư vội vàng đi mời đại phu.
Ta sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy, Tạ Vô Tướng ôm chặt lấy ta, nhẹ giọng dỗ dành.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-moi-that-vo-si/3629726/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.