Chương trước
Chương sau
Ta bình tĩnh nhìn Lục lang, nói từng chữ một: "Lục lang, chàng nói cho vị cô nương này biết, ta là ai."

Lục lang do dự không dám mở miệng, chỉ nói: "A Trúc, Bạch Linh cô nương thật sự rất đáng thương."

Ta trong lòng đã hiểu rõ.

Bạch Linh cô nương thấy vậy, bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt ta, ngẩng đầu dâng lên một chén trà, ánh mắt kiên định xen lẫn đắc ý: "Tỷ tỷ, Lục lang…chàng ấy đã nhận ta rồi."

Mọi người thấy bầu không khí cứng đờ, vội vàng cười ha hả: "Với tài hoa của Lục huynh, thê thiếp thành đàn là chuyện sớm muộn."

"Hiền danh của tẩu tẩu, xóm giềng ai ai cũng biết, sao có thể không dung nạp người khác được."

A Nha lo lắng nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, rụt rè dựa sát vào ta, nhỏ giọng gọi: "Tẩu tẩu."

"Ai là tẩu tẩu của con!" Lục mẫu giơ tay cho A Nha một cái bạt tai, khiến nó loạng choạng suýt ngã.

A Nha bị đánh sưng cả mặt, không dám lên tiếng bênh vực ta nữa.

Ta đứng đó, nhìn bọn họ ngươi một lời ta một ngữ, từng chút từng chút ép ta cúi đầu, nhìn sự áy náy trong mắt Lục lang dần dần biến thành kiêu ngạo.

Bọn họ nâng Lục lang lên tận trời xanh: "A Trúc, nàng luôn muốn vì Thẩm gia mà có được cáo mệnh phu nhân, nhưng vinh dự này chỉ ta mới cho nàng được."

Ta cười lạnh một tiếng: "Năm đó Thẩm gia ta giữ lời hứa hôn, không chê nhà ngươi nghèo khó, lừa gạt cô nhi quả phụ.”

“Gian nhà tranh này, lúc ta mới gả đến, trên đầu còn chẳng có lấy một viên ngói. Ta không ngại khó khăn, ngày ngày gánh nước trên núi làm tương, làm đến tận mùa đông khi ngón tay nứt nẻ, mới để phu tử bằng lòng thu nhận ngươi."

"Bốn năm qua ta đối xử với mẹ chồng như mẹ ruột, ba bữa thuốc thang hầu hạ, bà nhiều lần gây khó dễ, ta cũng chưa từng được ăn một bữa no.”

"Hiện nay trên Lâm huyện, cũng là bốn năm qua ta một lòng cung dưỡng Lục gia, dạy dỗ tiểu cô, hầu hạ mẹ chồng, mới có được danh hiền thê, có liên quan gì đến Lục lang ngươi?"

Lục lang á khẩu không nói nên lời, ngay cả đám người đang xem náo nhiệt cũng im lặng.

Ta thẳng lưng, ánh mắt sắc bén, từng chữ từng chữ như đóng đinh: "Ta noi gương Ban Chiêu, không thẹn với trời đất, ngươi thân là người đọc sách thánh hiền lại như uổng công vô ích. Lục lang, là ngươi không xứng với Thẩm Minh Trúc ta!"

Giấy hòa ly cùng giấy ghi nợ, hai tờ giấy mỏng manh.

"Bốn năm nay, số bạc ta kiếm được cho Lục gia, một năm ba mươi lượng, bốn năm một trăm hai mươi lượng, giấy nợ này của Lục công tử, ta nhận."

A Nha khóc lóc kéo lấy vạt áo ta: "Tẩu tẩu, tỷ ngốc quá, sắp được hưởng phúc rồi, tỷ không cần để ý đến bọn họ nữa..."

Xuống giá nuốt vàng, lên giá nuốt kim. Ta đã trải qua bốn năm gian khổ cũng đến lúc dùng bạc bù đắp cho cuộc sống cơ cực rồi.

Chẳng lẽ còn muốn tiếp tục nuốt kim tự hành hạ, nửa đời còn lại chôn vùi trong con hẻm tăm tối kia sao?



Lục lang mãi không đóng dấu, đợi ta cúi đầu khuất phục:

"Ta sẽ phong hầu bái tướng, còn Thẩm Minh Trúc nàng sau khi bị hưu sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ, sẽ hối hận vì sự bốc đồng của ngày hôm nay.

"Chỉ cần nàng cầu xin ta một câu, Bạch Linh cô nương nguyện ý làm thiếp, nàng vẫn là phu nhân Trạng nguyên phong quang vô hạn."

Vết bẩn trên vạt áo ta, từng vết từng vết đều nhắc nhở hắn, hắn từng có lúc khốn cùng ra sao.

Mà Bạch Linh cô nương lại giống như đóa tuyết liên vừa mới được hái xuống, hắn lúc này đây đang đắc ý.

Bạch Linh cô nương cảnh giác nhìn ta, sợ ta sẽ hối hận. "Cô nương, một người nam nhân có thể ruồng bỏ thê tử, chắc chắn không phải lương nhân."

Bạch Linh ngơ ngác nhìn ta, phản bác: "Lục lang nói, ta và ngươi không giống nhau, ta nhảy Lục Yêu đẹp nhất, ngươi chỉ biết trồng dưa muối dưa, ta biết chơi Phi hoa lệnh tao nhã nhất, ngươi chỉ biết mặc cả.”

"Ta trẻ trung xinh đẹp, thanh bạch trong sạch, không khác gì ta! Hầu hạ mẹ chồng, giúp phu quân sinh con dưỡng cái, ta cái gì cũng sẽ không kém ngươi!"

Lúc nàng ta ngẩng đầu lên, ta thấy trên cổ nàng có một vết sẹo mờ nhạt.

Nàng ta không biết, ta sớm đã nghe nói về nàng ta rồi.

Cô nương này vốn dĩ không phải tên Bạch Linh, sau khi lưu lạc vào chốn thanh lâu, thiếu gia nhà giàu muốn cưỡng bức nàng, nàng liền dùng một dải lụa trắng tự vẫn.

Được cứu sống, lại dùng chủy thủ tự c.ắ.t c.ổ mình.

Lão tú bà thấy qua nhiều người liều mạng, chưa từng thấy ai liều mạng như vậy.

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

Nghĩ nghĩ, liền lấy cho nàng ta một cái tên, gọi là Bạch Linh.

Ngược lại có được danh tiếng là liệt nữ.

Lũ công tử bột ăn chơi trác táng không có việc gì làm, liền nảy sinh ý nghĩ, còn mở một sòng bạc, cá xem ai có thể không cần cưỡng ép mà chỉ dựa vào lời ngon tiếng ngọt, tiền tài bạc bẽo, có thể chinh phục được vị kỹ nữ liều mạng này.

Nâng cao nàng ta lên, sau đó lại hung hăng ném nàng ta xuống vực sâu, chà đạp nàng ta vào vũng bùn, xem nàng ta si mê, xem nàng ta phát điên.

Gặp qua nhiều kẻ ong bướm, nàng ta cho rằng Lục lang, kẻ bị đám bằng hữu xấu xa lôi kéo vào thanh lâu, lại lộ ra vẻ rụt rè, chính là lương nhân mà mình mong đợi.

Nào biết túi tiền rỗng tuếch khiến hắn xấu hổ, cũng bỗng nhiên giàu có khiến hắn luống cuống.

Ta không biết nên cười nàng ta ngây thơ, hay nên thương xót cho sự bất lực của nàng ta.

"Vậy ta chúc cô nương sớm toại nguyện.”

"Cũng chúc Lục đại nhân sớm ngày thăng quan tiến chức."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.