5.
Ta nhanh chóng rút tay trái đang kẹt trên người Tiêu Diễn lại.
Tiêu Diễn lập tức luồn tay vào ổ chăn, xốc chiếc quần tuột giữa hai chân ròi bật người đứng thẳng.
Ta xấu hổ tới mức đỏ bừng mặt.
Tiêu Diễn dù có làm nhanh đến đâu thì cũng không che kịp chỗ ta nhìn thấy.
Cũng chẳng có gì, ngay lúc hắn bật thân dậy kia ta liền không cẩn thận thấy cái mông trắng bóng của hắn.
Ta thật là… A Di Đà Phật… Trên sữ sắc có một cây đao! (Chữ “sắc” (色) phía trên có chữ “đao” (刀))
Nghĩ đến chuyện hắn hay mắng ta thô tục, ta liền giả rụt rè mà quay lưng lại, tỏ ra vẻ không quan tâm tới chuyện lồ lộ cảnh xuân ban nãy của hắn.
Nhưng ta vừa mới quay lưng lại, liền bị hắn hùng hổ bổ nhào đến ấn ta ghé vào trên giường.
Tiêu Diễn không hề thương tiếc mà khóa chéo tay ta ở phía sau lưng.
“Tên mất…Uhmm…”
Không cho ta cả cơ hội mắng hắn mất nết!
Một tay hắn bóp chặt hai cổ tay ta, kéo lưng ta vào trong lòng, tay kia thì nhanh chóng bưng kín mặt ta, ngăn lại lời ta muốn nói.
Ta nhấc chân muốn đá hắn, lại bị hai chân hắn áp chặt lại, cố định chặt chẽ nửa người dưới của ta lại.
Tên mất nết Tiêu Diễn này!! Ta căn bản không có cách nào lay động hắn nửa phần, chỉ có thể nghiêng đầu, trừng mắt lườm hắn.
“Mặc kệ ngươi là người phương nào, không được nhúc nhích, không được lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-lai-muon-danh-lon/3443755/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.