2.
Suy nghĩ kéo về thực tại, nàng nhìn Tiêu Diễn hô hấp yếu ớt đang nằm trên giường.
Ta giơ nắm đấm lên, quơ quơ giả đấm vào trước mặt hắn.
Đáng ghét, tên này tại sao ngay cả lúc nhắm mắt cũng tuấn tú như thế?
Nếu để cho hắn sống lại, chẳng phải là ta tác hợp không công cho hắn với người trong mộng Tô Nguyệt Khê của hắn hay sao?
Tô Nguyệt Khê là muội muội của Thái tử phi Tô Vân, là đệ nhất mỹ nhân kiêm tài nữ nổi danh lừng lẫy khắp kinh thành.
Nhưng ta vô cùng tán đồng với nhận xét của phụ thân và tiểu cữu về nàng ta: Hừ, con nhóc đó thì tính là mỹ nữ kiêm tài nữ cái gì, chẳng qua là tự cho mình là đóa sen trắng thanh cao mà thôi.
“Tiểu thư, người quơ nắm đấm như vậy liền có thể giải độc trên người Vương gia ư?”
Tỳ nữ Ngọa Tuyết hiếu kỳ hỏi: “Đây là biện pháp giải độc mà thần y Chung Ly bắt mạch cho Vương gia tìm ra hay sao?”
Ngọa Tuyết là bé gái mồ côi ta thu nhận về khi bé, lúc ta cùng phụ thân đến Giang Nam giúp nạn thiên tai.
Nàng nhỏ hơn ta ba tuổi, tính tình hơi ngốc nghếch.
Bởi vì lần đầu tiên gặp mặt ta, nàng đang chui vào trong bụi cỏ tìm nửa cái màn thầu rơi, nên ta mới đặt tên cho nàng là “”Ngọa Thảo”. (Ngọa: Nằm - Hán Việt)
Nhưng phụ thân ta nói cái tên “Ngọa Thảo” này không tốt lắm, người liền tự ý đổi chữ “Thảo” thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-lai-muon-danh-lon/3443752/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.