Editor: mèomỡ
Có lẽ, bọn Trương công công sẽ tìm dọc theo con sông này, bọn họ sẽ được cứu, nhưng sau đó thì sao...... Nếu bị người ta phát hiện bọn họ đã...... Nàng là một kẻ đoạn chưởng sát tinh, có chết cũng chẳng có gì nuối tiếc, nhưng hắn có tiền đồ rộng mở, có vợ con đợi hắn trở về...... Hắn không thể chết được, không thể bị nàng hại chết oan khuất như vậy được
Nàng sống sẽ hại hắn, mà nàng chết hắn lập tức sẽ được cứu, cũng sẽ không bị nàng làm liên lụy.
Nàng chậm rãi đi về đầu thuyền, nhìn nước sông cuộn sóng, nhắm mắt lại.
“Đoạn cô nương, nàng làm gì vậy hả?” Cầu Vĩ đột nhiên lao ra khoang thuyền, giữ nàng lại.
“Đại nhân......”
“Nàng muốn nhảy sông sao, vì sao, vì sao? Là trách ta sao?” Cầu Vĩ vội hỏi.
“Không, không phải, ta......” Đoạn Vân liên tục lắc đầu, nói:“Ngài không nên đuổi theo ta, không nên cứu ta, là ta hại ngài......”
Cầu Vĩ ôm nàng, nói:“Hại ta? Nàng đâu có hại ta? Là do tên dâm tặc cùng người đánh cá kia, liên quan gì đến nàng?”
“Nhưng......” Đoạn Vân cúi đầu, khóc nói:“Nhưng nếu Trương công công bọn họ biết...... Vậy ngài......”
“Ta đang muốn cùng nàng bàn chuyện này.” Cầu Vĩ đỡ lấy nàng đi vào khoang thuyền ngồi xuống nói:“Bây giờ nàng còn muốn tiến cung không?”
“Ta......” Nàng không biết nên trả lời như thế nào.
Cầu Vĩ lại hỏi:“Hoặc nên nói...... nàng nguyện ý gả cho ta sao?”
“A......” Đoạn Vân khiếp sợ nói:“Đại nhân, ta sao có thể...... Ta là đoạn chưởng, hơn nữa Đoàn công công bọn họ sẽ cho phép sao?”
Cầu Vĩ nói:“Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-la-thai-giam-tong-quan/1526149/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.