Editor: mèomỡ
Người đánh cá đẩy ra nàng, đưa ngọc bội đến dưới ánh đèn nhìn một lát sau đó cao hứng cho vào trong ngực.
“Ngươi...... Ngươi ăn trộm?” Nhìn Cầu Vĩ đang ngủ, Đoạn Vân mơ hồ cảm thấy được nguy hiểm.
Người đánh cá quay đầu lại nhìn nàng, chậm rãi chuyển tầm mắt qua quần áo rách nát của nàng.
Đoạn Vân vội dùng cánh tay che ngực, lùi về đằng sau.
Người đánh cá cười cười chậm rãi tới gần nàng.
“Đại nhân, đại nhân” Đoạn Văn nhìn Cầu Vĩ gọi hai tiếng, hắn lại không có chút phản ứng.
Nàng bị buộc rời khỏi khoang thuyền, quay đầu nhìn nước sông cuộn sóng sau lưng.
Người đánh cá đột nhiên lao qua túm lấy nàng lôi lên đầu thuyền.
“Buông ra, ngươi buông ra”
Người đánh cá một tay chộp tới ngực của nàng, một tay vội vàng cởi quần áo đã rách nát của nàng.
“A, đại nhân đại nhân” Đoạn Vân khóc gọi Cầu Vĩ, trong lòng nàng đã tuyệt vọng nên không nhìn thấy Cầu Vĩ từ trong khoang thuyền đi ra.
Hắn lặng lẽ cầm lấy một cái lưới đánh cá đi đến đầu thuyền, chụp lên đầu tên người cá.
Người đánh cá đứng dậy, Cầu Vĩ lập tức dùng lưới cuốn lấy hắn, nhìn Đoạn Vân hô lớn:“Trong khoang thuyền có cái gậy sắt, mau lấy ra đây!”
Đoạn Vân vội đứng lên chạy vào khoang thuyền, tìm được một cái gậy sắt.
“Mau, đập vào đầu hắn!”
Nghe thấy lời Cầu Vĩ, Đoạn Vân giơ gậy lên nhằm vào người đánh cá, nhưng hai tay nàng run rẩy không thể nào đánh xuống được.
“Nhanh, nhanh lên!” Cầu Vĩ giữ chặt lưới không cho người đánh cá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-la-thai-giam-tong-quan/1526148/chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.