Thu Nguyệt ở trong phòng một ngày, càng nghĩ càng thấy oan ức, càng nghĩ càng căm phẫn. Một tháng đấy, vương gia cũng thật ác độc!
Không được, phải nghĩ cách!
Bầu trời đã tối đen, Thu Nguyệt vặn tim đèn, cắn răng, trong đầu lục lọi đủ mọi biện pháp. Cuối cùng ánh mắt của nàng rơi vào ngăn kéo trên bàn trang điểm.
Đi đến mở ngăn kéo lấy ra một hộp trang sức.
Trong hộp có một ô vuông, bên trong có hai bình nhỏ một trắng một xanh.
Đầu tiên Thu Nguyệt lấy cái bình màu xanh, trong mắt lóe lên một tia ngoan độc, sau đó liền bỏ xuống, cầm lấy bình màu trắng...
Bùi Cẩn đang ở thư phòng, Mễ lão đầu lại gửi thư đến, ngoại trừ báo cáo tình hình ở Nam Cương, bên dưới vẫn là thúc giục hắn trở về, lại viết một chuỗi lý do dài, nói cái gì mà phó tướng cai quản không được ăn cay, không thích nghe hát, thật không thú vị, khó mà ở chung được vân vân.
Bùi Cẩn nhớ đến bộ dáng trừng mắt dựng râu của Mễ lão đầu, cười vô cùng vui vẻ, sau đó hắn chợt nghe thấy tiếng khóc nức nở ngoài cửa.
"Cho ta vào đi, ta muốn gặp vương gia!" Là giọng nói của Thu Nguyệt.
Lông mày Bùi Cẩn nhíu chặt lại, sau khi cất kĩ bức thư thì đi ra ngoài, còn chưa đi tới cửa, đã thấy Thu Nguyệt xông vào.
Lúc chạng vạng trời lại đổ mưa, tiết trời có hơi lạnh, nhưng Thu Nguyệt lại mặc một bộ quần áo trắng mỏng, cũng không tô son điểm phấn, chỉ để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-kiem-che-chut/2693736/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.