Hôm nay, lúc Thu Nguyệt thức dậy mí mắt nháy liên hồi, nhìn mặt trời trong xanh bên ngoài, cũng không có điềm báo gì xấu mà!
Được rồi, nên tranh thủ thu thập mọi thứ đi hầu hạ vương gia, xem ra vương gia vẫn có chút yêu thích vương phi, vậy sao được chứ! Chỉ là vương gia vẫn thích mình hơn một chút, tốt xấu gì cũng đã có giao tình nhiều năm nay, tối hôm qua nghe được canh gà bị uống hết cũng không có phản ứng gì...
Thu Nguyệt nghĩ như vậy, không khỏi ưỡn ngực lên, vô cùng đắc ý. Bôi son, vừa hoạt động thân thể vừa đi về phía phòng ngủ của Bùi Cẩn.
Mà Nhan Thế Ninh đã chờ nàng rất lâu rồi.
"Vương gia, nô tỳ thay quần áo cho ngài". Thu Nguyệt áp sát tới.
"Không cần, cô qua giúp vương phi đi!" Bùi Cẩn dịu dàng cự tuyệt.
"Nhưng nô tỳ sợ hầu hạ lại làm vương phi tức giận". Thu Nguyệt vẫn kiên trì.
"Vậy cô cứ đứng bên cạnh nghỉ ngơi đi" Nói xong, Bùi Cẩn đến chỗ bình phong, chuẩn bị thay quần áo.
Thu Nguyệt vừa thấy, vội vàng đuổi theo.
Bên cạnh bình phong là bàn trang điểm, Nhan Thế Ninh đang chải tóc. Thấy Thu Nguyệt đi tới, bỗng nhiên nàng nhíu mày lại.
"Trời ơi, bụng ta đau quá, Thu Nguyệt cô nương, mau đến đỡ ta" Khi nói chuyện, nàng cúi người giống như không chịu đựng được muốn ngã sấp xuống, mà một tay đã vươn ra bắt được mép váy của Thu Nguyệt.
Thu Nguyệt thấy sắc mặt nàng tái xanh, liền hoảng sợ, vừa sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-kiem-che-chut/2693734/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.