"Nàng làm sao vậy?"
"Ta cũng không rõ nữa. Từ sau lần dẫn đứa bé đi, thì trở nên như vậy."
Tuy sư phụ và sư thúc Lý Phong Hoa miệng đang nhai thức ăn, nhưng ánh mắt vẫn lặng lẽ quan sát người đang ngồi trước mắt.
"Thê chủ, con bé này lại lãng phí thức ăn ta nấu."
Sư thúc Liễu thị của Lý Phong Hoa giương mắt nhìn lên bàn, các món ăn ông đã tốn thời gian nấu nướng hiện đang bị Lý Phong Hoa dùng đũa gắp trái gắp phải, làm rơi vãi hết lên bàn. Lý Phong Hoa dường như không hề hay biết, hết lần này đến lần khác bỏ vào miệng, xem như đã ăn, lại tiếp tục miệt mài ăn cơm không. Liễu thị và thê chủ nhà mình nhìn đến đau lòng.
"Thê chủ, bà nhìn xem, hai mắt Lý Phong Hoa đờ đẫn, rõ là đang thất thần. Ăn có một bữa cơm mà thở ngắn than dài, thở dài tận trăm lần. Đây không phải là có chuyện lo lắng sao?" Liễu thị cuối cùng nhìn không nổi nữa, thì thầm với thê chủ của ông. Thê chủ của Liễu thị lắc đầu: "Chuyện của người trẻ thì người trẻ tự có chủ trương của riêng mình. Chúng ta ăn cơm thôi." Liễu thị vốn dĩ không nhịn được muốn hỏi chuyện Lý Phong Hoa, nhưng nghe câu trả lời của thê chủ, ông đành phải nuốt xuống những lời sắp sửa nói ra.
Dọn xong bát đũa, trong lúc ngẩng đầu vô tình nhìn về phía đình viện. Cứ thế này, lòng ông lại rối rắm. Ôi mạng sống của ta. Để nuôi lớn bảo bối thật không dễ, thế mà tên đần Lý Phong Hoa lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-hao-tam-ke/1141416/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.