"Đại sư huynh, huynh muốn đánh c.h.ế.t đệ sao?"
Lần đầu tiên, Trần Sùng Lễ đau đến mức sợ hãi. Hắn ôm chặt lấy chân của Thái tử, không chịu buông tay, hiếm hoi cất lời cầu xin tha mạng.
Thái tử mắt đỏ hoe, ném cây gậy trong tay xuống đất. Nhìn tiểu sư đệ mình đã dốc lòng nuôi nấng, giờ đây toàn thân đầy máu, lòng hắn đau như d.a.o cắt:
"Đệ muốn báo thù cho mẹ mình, chỉ cần nói với ta một tiếng là được. Hà tất phải tự mình ra tay! Nếu việc này bị người ta biết được, chức Thám hoa lang của đệ sẽ coi như uổng phí! Đệ dám phụ lòng sư phụ và ta như thế sao?!"
Trần Sùng Lễ khóc không thành tiếng.
Thái tử ngồi xổm xuống, ôm chặt lấy hắn:
"Ta biết đệ đã nhẫn nhịn rất lâu, vì vậy đã tìm cho đệ một nơi tốt để giải tỏa. Đừng gây ra quá nhiều án mạng, còn lại cứ tùy đệ phát tiết. Đi đi, ra ngoài đời trải nghiệm một phen."
Thám hoa lang Trần Sùng Lễ được phái đến Trường Châu, nơi khổ hàn và đầy rẫy sơn tặc.
Mọi người đều nghĩ đây là hình phạt, chỉ riêng Trần Sùng Lễ hiểu rõ, điều này rõ ràng là một phần thưởng.
Mười bảy tuổi, Trần Sùng Lễ đã nổi danh với tài văn chương xuất chúng, võ nghệ phi phàm, nhưng tính cách... thật khó nói.
Ngay khi đến Trường Châu, hắn đã chọc giận hết thảy sơn tặc trong vùng, còn dựng trại ngay dưới chân núi. Không có việc gì làm, hắn lại chạy lên núi khiêu khích bọn chúng, khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-cua-ta/3744070/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.