Chương trước
Chương sau
Mai Hương tỉnh hồn, nhanh chân chạy ra ngoài báo tin cho Hoắc Đình Vân.

Mà người bên cạnh Mai phu nhân cũng phản ứng lại, vội vàng đi tới đỡ phu nhân nhà mình dậy, đồng thời khó chịu nói: “Vương phi, đây là có ý gì?”

Sao lại không biết phép tắc lễ nghĩa như thế? Mai phu nhân căm ghét nhìn nữ tử đang cảnh giác trên giường: “Ta chỉ muốn giúp ngươi chỉnh lại chăn mà thôi. Sao phản ứng của ngươi giống như là ta đang muốn hại ngươi vậy?”

Hạ Hà đứng một bên hòa giải: “Mai phu nhân đừng giận. Vương phi ngày hôm qua đã phải chịu một sự kinh hãi lớn, còn bị thương nặng như vậy, cho nên cảnh giác cũng là chuyện dễ hiểu. Chờ lát nữa vương gia sẽ tới, hay là ngài đi về trước đi?”

Mai phu nhân vốn là tới muốn xem náo nhiệt, nhưng ai ngờ náo nhiệt chưa có, bản thân lại tự mất mặt trước. Nàng ta cũng lười ở lại chỗ này thêm nữa, nên nói hôm nay sẽ về trước, còn giả nhân giả nghĩa căn dặn các nàng chăm sóc vương phi cho thật tốt.

“Vương phi là người quý giá, các ngươi đều phải cẩn thận một chút, chớ phạm phải điều gì sai lầm.” Mai phu nhân hung tợn để lại một câu rồi để cho tỳ nữ nâng mình ra cửa.

Nhưng vừa mới quẹo sang một góc thì đã đối mặt với Hoắc Đình Vân đang vội vã chạy tới.

“Đình Vân, ngươi xem như là khổ tận cam lai.” Vị vương phi thứ tư này cuối cùng cũng sống được.

Hoắc Đình Vân đáp: “Đa tạ nhị nương quan tâm. Nhị nương đi thong thả.”

Hắn khẽ gật đầu một cái rồi lướt qua Mai phu nhân đi tới phòng của vương phi.

Mỗi lần Mai phu nhân nhìn thấy cái dáng vẻ mềm oặt yếu đuối này của hắn thì đều tức giận. Đưa vị trí vương gia cho một kẻ ốm đau bệnh tật lại chẳng có cốt khí như thế, còn không bằng đưa nó cho nhị phòng của nàng ta.

Nàng ta nghĩ đi nghĩ lại, rồi lại tự an ủi mình. Thôi, dù sao thì hắn cũng đã bước nửa bước vào Quỷ môn quan rồi, cũng làm U Vương không được mấy năm nữa. Đợi tới khi hắn chết, vị trí vương gia vẫn sẽ rơi vào trong túi của bọn họ mà thôi.



Khi Hoắc Đình Vân vào cửa thì Phật Sinh đang được Hạ Hà đỡ nằm xuống.

Hắn đi tới bên giường ngồi xuống, thần sắc lo lắng, một đôi mắt phượng tràn ngập thâm tình. Hắn gọi nàng: “Nương tử, nàng tỉnh rồi.”

Phật Sinh không thể không thừa nhận, người đàn ông này là người đẹp trai nhất trong tất cả các nam nhân mà nàng từng gặp. Chỉ tiếc là sắc mặt người này tái nhợt, là vẻ mặt của người bệnh lâu năm, chỉ sợ rằng chẳng còn sống được bao lâu.

Trong lúc nàng đang đánh giá hắn thì chợt nghe thấy một tiếng “nương tử”. Tất cả suy nghĩ trong đầu ngay lập tức bay mất dạng.

Nương tử?!

Đúng rồi, những người lúc nãy gọi hắn là vương gia, lại gọi nàng là vương phi. Vậy chẳng phải bọn họ là một đôi hay sao?

Phật Sinh sững sờ. Chuyện này… rốt cuộc là sao? Nàng có chút ngơ ngác, vội vàng nhắm mắt lại, nhớ về ký ức tối hôm qua.

Hôm qua mưa to, những người đó cứ cắn chặt không thả. Làm nàng đành phải nhảy xuống vách núi, sau đó may mắn trốn vào được một cái kiệu hoa lớn. Xung quanh kiệu hoa đó không có một bóng người, lúc đó nàng còn suy đoán phải chăng đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó. Bởi vì ngọn núi mà hôm qua nàng chạy đến tên Manh Sơn, thường hay có sơn tặc làm loạn.

Phật Sinh chợt nghĩ, có lẽ vị vương phi trong miệng của những người này đã bị sơn tặc làm hại. Còn nàng lại trời xui đất khiến bị nhận nhầm thành vương phi rồi bị đưa về đây.

Hiện tại chỉ có khả năng này là hợp lý nhất, đầu óc Phật Sinh xoay chuyển rất nhanh, bất chợt nghĩ ra một kế.

Thân phận của nam nhân này là vương gia, hẳn là có chút quyền thế. Hiện tại nàng bị trọng thương chưa lành, những người kia nếu không tìm được thi cốt của nàng thì trong thời gian ngắn nhất định sẽ không thu tay. Trốn ở nơi này trái lại là một lựa chọn tốt, chỉ có điều nàng cảm thấy khá có lỗi với chủ nhân thật sự của kiệu hoa. Để cho một con tu hú như nàng đến chiếm chỗ của chim khách.

Nghĩ đến đây, vẻ mặt của Phật Sinh hơi dịu lại, nàng mở mắt ra, rụt rè đối mặt với vị vương gia kia. Nàng không biết vị vương phi này là ai, cũng không biết rõ thân phận của nam nhân trước mặt, cho nên tốt nhất là không cần tùy tiện mở miệng.

Hoắc Đình Vân thấy người trên giường cứ nhìn mình chằm chằm, không khỏi cười khẽ một tiếng: “Có phải nương tử bị chuyện hôm qua dọa sợ rồi không? Đừng sợ, nàng đã tới U Vương Phủ rồi. Tuy nói giữa chúng ta còn thiếu một cái lễ, nhưng bản vương nhất định sẽ chăm sóc nàng thật tốt.”

Hắn vừa nói vừa đưa tay thăm dò mạch đập của nàng.

Tục ngữ nói, bệnh lâu thành y. Hoắc Đình Vân bị bệnh hai mươi năm, ít nhiều gì cũng hiểu chút y thuật. Mạch đập của nàng đã tốt hơn lúc trước rất nhiều, chỉ là vẫn còn chút dấu hiệu của việc khí huyết bị hao tổn.



Hắn vốn tưởng rằng với vết thương này thì nàng ít nhất phải hai ba ngày nữa mới tỉnh. Không ngờ mới qua hôm mà người đã tỉnh, nhưng trái lại đây cũng là việc vui.

Người này hẳn là U Vương…

Lúc trước Phật Sinh cũng rất hay nghe mấy tin đồn bát quái, cho nên cũng đã từng nghe tới việc của U Vương. Nghe nói hắn là người có tính khí nóng nảy, mặt xanh nanh vàng, cơ thể yếu ớt nhưng mệnh lại rất cứng, đã khắc chết ba người vợ của mình.

Nhưng bây giờ xem ra không thể tin tin đồn là sự thật được.

Bởi vì người đang ngồi trước mặt nàng này chẳng giống gì với kẻ mặt xanh nanh vàng, tính khí nóng nảy trong lời đồn cả.

Trong nhất thời, Phật Sinh xem tới say mê.

Hoắc Đình Vân xuôi theo cổ tay của nàng sờ lên cánh tay, sau đó đè xuống.

Phật Sinh cau mày, một tiếng rên rỉ bật ra từ kẽ răng.

Đau đau đau đau đau…

Khi cảm giác đau tiến vào suy nghĩ, vết thương trên khắp cơ thể dường như cũng bị tác động. Phật Sinh đau đến mức mắt nổi đom đóm, nàng từ từ nhắm mắt lại, cắn răng. Rốt cuộc là khi nãy nàng lấy đâu ra sức lực ném nữ nhân già kia ra thế?

Phật Sinh biết rõ mình bị thương rất nặng, gần như đã rơi vào tình trạng cửu tử nhất sinh. Có thể sống sót thì đã là Bồ Tát phù hộ. À không, còn phải nhờ vị phu quân tiện nghi trước mặt này nữa.

Phật Sinh trộm nhìn nam nhân một cái. Thấy mi tâm của hắn cau lại, giọng nói êm dịu như gió xuân: “Nương tử, nàng không sao chứ? Sợ là vết thương của nàng vỡ ra rồi. Mai Hương, mau đi lấy thuốc đến, rồi lại đi mời Chu đại phu.”

Trong giọng nói là một sự quan tâm vô tận, khiến mũi của Phật Sinh trở nên chua xót. Dù nàng rất hay bị thương, nhưng bị thương nặng đến mức suýt mất mạng như đêm hôm qua lại là lần đầu tiên trong cuộc đời. Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai dùng giọng điệu này để an ủi nàng…

Mặc nàng biết sự dịu dàng này là thứ mình trộm được, nhưng nàng vẫn bị nó làm cho cảm động.

Đợi khi nàng khỏe rồi thì nhất định sẽ báo đáp hắn thật tốt!

Hoắc Đình Vân vẫn nhẹ giọng an ủi nàng: “Nương tử chịu khổ, là bản vương có lỗi với các nàng. Nếu như người của bản vương đến sớm một bước thì cũng không đến nổi…”

Hắn mím môi, rồi không nói thêm gì nữa.

Phật Sinh sững sờ một lát rồi mới nhẹ giọng hỏi: “Bọn họ đều chết rồi sao?” Vẻ mặt nàng vô cùng đau thương.

Hoắc Đình Vân ai thán một tiếng, vịn trán, rồi chậm rãi gật đầu: “Thật sự xin lỗi.”

Phật Sinh lắc đầu: “Đây không phải là lỗi của ngươi, ngươi chớ nên tự trách mình.”

Nói thật, khi nghe xong lời này, nàng đã bí mật thở phào một hơi. Dù nàng biết đây là không đúng, thế nhưng nếu muốn bảo vệ mình thì tâm địa nhất định phải cứng rắn. Đây chính là đạo lý mà nàng từ nhỏ đã học được.

Nếu như thế thì thân phận của nàng sẽ không bị người phát hiện. Nàng có thể yên tâm ở lại chỗ này chữa thương, sau đó lại quyết đoán rời đi.

Chỉ là trong lòng vẫn nói thầm một câu thật sự xin lỗi.

Vị cô nương không biết tên không biết họ kia ơi, ta thật sự có lỗi với ngươi. Nhưng ta cũng là bất đắc dĩ, không thể không chiếm dụng thân phận của ngươi được. Đợi khi nào ta thành công rời khỏi nơi này thì nhất định sẽ đốt cho ngươi chút tiền giấy.

Phật Sinh từ từ nhắm mắt lại, thần sắc đau thương. Vẻ mặt này của nàng rơi vào mắt những người còn lại thì trở thành nàng đang đau lòng vì cái chết của những người thân thuộc.

Nhưng bọn họ vẫn có thể lý giải, dù sao thì nàng cũng chỉ là một nữ tử phải rời xa quê hương, từ Nam Châu gả đến kinh thành xa xôi. Bây giờ ngay cả tỳ nữ thiếp thân và nhũ mẫu cũng mệnh tang hoàng tuyền, không những phải chịu cảnh lẻ loi một mình mà còn phải gả cho một phu quân không sống được bao lâu…

Thấy nàng như thế, dưới đáy mắt của Hoắc Đình Vân lóe qua một ý cười. Hắn hỏi: “Nương tử đã đói chưa? Hạ Hà, ngươi mau đi bảo phòng bếp làm cho vương phi một ít món ăn thanh đạm.”

Hà Hạ lên tiếng trả lời, sau đó quay người rời đi. Tuy rằng Hoắc Đình Vân đã ốm yếu nhiều năm, nhưng lại không thích có tỳ nữ cận thân hầu hạ cho nên từ trước tới giờ chỉ có một mình Hướng Cổ ở bên cạnh. Sáng sớm hôm nay, Hướng Cổ đang nhận mệnh vương gia đi thảo phạt sơn phỉ, cho nên hiện tại Hoắc Đình Vân chỉ có một mình lẻ loi.

Sau khi Mai Hương và Hạ Hà rời đi thì trong phòng chỉ còn lại Phật Sinh và Hoắc Đình Vân.



Trên người của Hoắc Đình Vân có một mùi thuốc khá nhẹ, nhưng cũng không khó ngửi. Trong mùi thuốc hình như có trộn lẫn một mùi gỗ thơm gì đó, Phật Sinh không có kiến thức, cho nên không ngửi được mùi đó là mùi gì. Bây giờ Hoắc Đình Vân đang lẳng lặng ngồi ở bên giường, cách nàng không tới hai thước, cho nên mùi hương kia liền lượn lờ xộc vào khoang mũi của nàng.

Phật Sinh có chút không tự nhiên, muốn lật người sang bên cạnh để không nhìn thấy hắn. Nhưng ai ngờ nàng vừa nhúc nhích một cái thì lại đụng tới vết thương, làm nàng đau tới mức nhe răng trợn mắt.

Hoắc Đình Vân vội vàng đè nàng lại: “Nàng đừng nhúc nhích, lỡ đâu vết thương lại vỡ ra thì không tốt.”

Phật Sinh chỉ đành cứng đờ nằm yên tại chỗ, sau đó chơi trò mắt to trừng mắt nhỏ với Hoắc Đình Vân.

Hoắc Đình Vân có lẽ sợ nàng xấu hổ, cho nên hỏi: “Nàng có tên tự không?”

“Không c… Phật Sinh.” Vốn dĩ Phật Sinh muốn lắc đầu, nhưng lại chợt nghĩ tới một ý. Hiện tại nàng đang sống dưới danh nghĩa của người khác. Nếu như hắn đã hỏi tên tự của nàng thì nàng nhất định phải nói tên thật của mình, như thế thì mới thuận tiện hơn cho cuộc sống sau này.

“Phật Sinh? Thật là một cái tên đáng yêu.” Hoắc Đình Vân cười nói, nhưng vừa dứt lời thì đã che miệng ho khan vài tiếng.

Phật Sinh nhìn hắn cười thì cũng không khỏi cười theo: “Thật sao? Bởi vì ta được sinh ở dưới chân tượng Phật cho nên mới có cái tên này.” Nhưng mà tượng Phật mà nàng nói không phải là tượng Phật nơi chùa lớn miếu to, mà là một tượng Phật rách rưới nằm trong một ngôi miếu đổ nát. Đại thẩm đỡ đẻ thay mẫu thân nàng còn nói, bọn họ nhất định sẽ được Phật Tổ phù hộ.

Nhưng có lẽ là có quá nhiều người cầu Phật Tổ phù hộ, ngài ấy không thể để ý hết. Cho nên sau khi sinh hạ Phật Sinh thì mẫu thân của nàng cũng bị rong huyết mà chết.

Nghĩ đến đây, thần sắc của nàng có chút uể oải.

Cũng may Hoắc Đình Vân cũng không hỏi kỹ chuyện này, mà bắt đầu giới thiệu bản thân: “Chắc hẳn nương tử cũng đã nghe nói đến tên họ của ta. Ta tên là Hoắc Đình Vân, chính là Đình Vân trong Đình vân ải ải, thì vũ mênh mông. Bát biểu đồng hôn, bình lục thành giang. Hữu tửu hữu tửu, nhàn ẩm đông song. Nguyện ngôn hoài nhân, chu xa mỹ tòng.” (1)

Giọng nói của hắn rất êm tai, lúc đọc thơ thì từng câu từng chữ như châu tròn ngọc sáng, chỉ tiếc là… đàn gảy tai trâu.

Phật Sinh chưa từng đi học, cũng không biết được mấy đầu con chữ. Nghe Hoắc Đình Vân đọc xong cả bài thì nàng một chữ cũng không hiểu, nhưng lại không dám nói mình không hiểu. Dù sao thì nàng đường đường là thê tử của vương gia, không thể nào là một nữ tử ngay cả chữ to cũng không biết.

Nàng sợ mình lộ tẩy, cho nên chỉ gật đầu khen: “Rất êm tai.”

Hoắc Đình Vân “Ừm” một tiếng. Vừa dứt lời thì Mai Hương cũng đã dẫn Chu đại phu tới: “Vương gia, Chu đại phu đến rồi.”

Chu đại phu nhìn Phật Sinh nằm trên giường, vuốt vuốt chòm râu, chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Ngày hôm qua khi ông ta giúp nàng băng bó thì từng nhìn qua vết thương. Thể chất của nữ nhi yếu đuối, bị thương như thế chỉ sợ phải hôn mê tận mấy ngày. Hơn nữa còn có thể để lại bệnh căn. Ông ta đều làm xong chuẩn bị tâm lý, chỉ cần người của vương phủ vừa tới thì lập tức theo ngay.

Nào biết khi Mai Hương đến thì lại vô cùng phấn khởi nói vương phi tỉnh rồi.

Chu đại phu bắt mạch cho Phật Sinh, sắc mặt ngưng trọng. Nữ tử này quả thật đã tốt hơn không ít, đúng là một điều thần kỳ.

Ông ta cười nói với Hoắc Đình Vân: “Thể trạng của vương phi rất khỏe mạnh, sau này nhất định có thể sinh cho ngài một đứa nhóc trắng trẻo mập mạp.”

Ông ta và Hoắc Đình Vân là người quen cũ, vì thế rất quan tâm để việc chung thân đại sự của hắn.

Còn Phật Sinh nằm bên cạnh thì đã dại ra mất, đến lúc này nàng mới chợt nghĩ tới một vấn đề: Nàng giả làm vương phi, nếu như sau này không còn cách nào thoát thân thì chẳng lẽ còn phải bán đứng sự trong sạch của mình?

Tuy nàng nói muốn báo đáp hắn, nhưng cũng đâu phải là lấy thân báo đáp!

…………

(1) Xuất từ bài thơ Đình Vân của Đào Uyên Minh. Tạm dịch:

Mây đen trên bầu trời cứ tụ lại mà không tan mất, mưa xuân mông lung giống như mây khói.

Đưa mắt nhìn bốn phương thì chỉ thấy một màu sắc u ám, nước chặn đường khiến hành khách không thể đi thêm.

May mà trong nhà có rượu mới, đành ngồi bên cửa sổ phía đông vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm.

Nhớ về bạn bè ở phương xa, tàu xe không thông khó thể gặp được nhau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.