(Tống chung: chăm sóc người thân trước lúc lâm chung.)
Nét mặt của Phật Sinh cứng đờ nhìn về phía Hoắc Đình Vân, hắn… hẳn là không được đi?
Đương nhiên nàng cũng không dám hỏi ra miệng. Lúc trước, khi nàng vẫn còn ở Hắc Thạch thì mấy nam nhân ở đó luôn rất mẫn cảm với đề tài này. Mỗi khi nghe được hai chữ này thì lập tức cãi nhau ỏm tỏi.
Phật Sinh tằng hắng một cái để che giấu, xem như mình không nghe thấy câu này.
Chu đại phu nói xong thì lại trở về cái vẻ đứng đắn. Ông ta gọi Mai Hương đem thuốc tới, sau đó vén tay áo lên, muốn đích thân bôi thuốc cho Phật Sinh.
Tuy nói hôm qua cũng do Chu đại phu bôi thuốc cho mình, nhưng lúc ấy nàng còn hôn mê, không có ý thức. Nhưng bây giờ thì khác, trước mặt bao nhiêu người, nàng thật sự… cảm thấy không tốt cho lắm.
Phật Sinh nhìn sang Hoắc Đình Vân xin giúp đỡ, muốn hỏi hắn xem có thể bảo những người này đi ra ngoài trước hay không. Hoắc Đình Vân trả lại cho nàng một ánh mắt đã hiểu. Trong lúc Phật Sinh đang muốn thở phào thì lại nghe hắn nói: “Chu đại phu, để ta làm cho. Ngài vào bếp xem thuốc sắc xong chưa, đám hầu tay chân lóng ngóng, ta sợ chúng không đủ cẩn thận.”
Chu đại phu nghe xong thì cảm thấy có lý. Nhưng tầm mắt của ông ta lại lưu chuyển giữa Phật Sinh và Hoắc Đình Vân một lát, sau đó nở một nụ cười có hơi… hèn mọn.
Phật Sinh thầm nghĩ, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-cua-ta-yeu-duoi-khong-the-tu-ganh-vac/2674874/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.