Lần cuối cùng mà Phật Sinh khóc tới mức này là vào khoảng bốn năm trước. Khi đó nàng có nhận một nhiệm vụ tìm chó giúp cho một ông lão, ông lão ra tiền thưởng là mười văn tiền. Một nhiệm vụ chỉ có mười văn tiền, có kẻ nào nhìn xong mà không nói một câu keo kiệt?
Nhưng Phật Sinh lại không nghĩ thế, bởi vì khi ấy nàng thật sự quá nghèo. Dù mười văn tiền chẳng thấm thía vào đâu nhưng nàng vẫn nhận nhiệm vụ này.
Sau đó nàng mất cả ngày trời mới tìm được con chó kia, nhưng khi nàng dẫn con chó về nhà tìm ông lão thì lại phát hiện ông ấy đã chết trong nhà.
Ông lão bị trượt chân, đầu đập vào góc bàn, chảy rất nhiều máu.
Con chó kia hình như cũng cảm giác được chủ của mình chết rồi, nên đã chui vào một góc nhà rồi nghẹn ngào nức nở.
Ông lão không có con cháu, ngày thường chỉ sống dựa vào nhau với con chó kia. Cho nên khi ông chết rồi thì hậu sự cũng không có ai xử lý.
Phật Sinh đào cho ông lão một cái hố, chôn cất ông một cách qua loa rồi ngồi trước mộ phần òa khóc nức nở.
Nàng cảm thấy đây cũng chính là kết cục của cuộc đời mình. Một thân một mình, sống co ro trong căn nhà cũ nát, không có dòng dõi, không có thân bằng hảo hữu, tới khi chết cũng không có người phát hiện.
Ngày đó, Phật Sinh ngồi trước mộ phần của ông lão khóc suốt cả một ngày.
Cũng giống như ngày hôm nay, tại giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-cua-ta-yeu-duoi-khong-the-tu-ganh-vac/2674859/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.