Giọng của Hoắc Đình Vân vẫn còn hơi suy yếu, hắn nói: “Nương tử, ta còn chưa có chết. Nàng nói mấy lời như vậy hình như không được tốt lắm đâu?”
Hắn chỉ nghe thấy câu tống chung thôi sao? Phật Sinh cúi đầu, đáp: “Là lỗi của ta, ta không nên nói mấy chuyện xui xẻo như vậy. Chỉ có điều… vương gia ngươi yên tâm, nếu ngươi thật sự đi thì ta nhất định sẽ tống chung cho ngươi.”
Nàng nói rất trịnh trọng, Hoắc Đình Vân nghe thì lại thấy buồn cười.
Nếu như muốn tống chung cho hắn thì chỉ sợ là phải đợi thêm mấy chục năm nữa.
Hoắc Đình Vân tiếp tục nhắm mắt lại, ho nhẹ một cái: “Nương tử có thể rót cho ta một ly nước không?”
Phật Sinh vội vàng đi rót nước cho hắn. Nàng không có kinh nghiệm chăm sóc người khác, cho nên đưa thẳng ly nước cho hắn uống. Nhưng bây giờ Hoắc Đình Vân đang nằm, vì thế nước bị chảy hết ra ngoài, thấm ướt vạt áo của Hoắc Đình Vân và gối đầu của hắn.
Phật Sinh: …
Nàng nên đỡ hắn lên trước mới đúng, cái đồ óc heo này.
Phật Sinh vội vàng để ly xuống, đỡ hắn ngồi dậy rồi mới bắt đầu mớm nước cho hắn. Chỉ nghe Hoắc Đình Vân cười nói: “Nương tử không giỏi chăm sóc cho người khác, sau này vẫn là để ta chăm sóc cho nương tử.”
Phật Sinh bĩu môi, đặt ly nước xuống rồi nhìn chằm chằm vào vệt nước trước ngực của hắn. Cơ thể của hắn yếu ớt như vậy, nếu cứ mặc đồ ướt thế này thì có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-cua-ta-yeu-duoi-khong-the-tu-ganh-vac/2674858/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.