Người kia ngồi trên bộ liễn*, mày ngài mắt sáng, vô cùng quyến rũ động lòng người. Nếu nhìn kỹ thì có thể thấy người này có hơi khác với nữ tử nhà quan thông thường.
(*Bộ liễn: Một dạng giống như kiệu.)
Hơn nữa nơi này là cung cấm, chẳng lẽ người này là phi tử của hoàng đế? Nhưng tuổi của nàng ta có lẽ cũng xấp xỉ với nàng, không ngờ hoàng đế đã tới tuổi làm cha mà còn thích trâu già gặm cỏ non…
Thấy Phật Sinh không nhúc nhích, cung nhân bên cạnh người kia quát lớn: “To gan, thấy công chúa sao không hành lễ?”
Thì ra là công chúa. Phật Sinh suýt quên, nữ tử trong hoàng cung, ngoại trừ nữ nhân của hoàng đế thì còn có con gái của ông ta.
Phật Sinh lề mề phúc thân hành lễ: “Tham kiến công chúa.”
Mặc dù Phật Sinh không hiểu mấy quy tắc trong cung nhưng nàng cũng không phải là kẻ ngu dốt. Hoắc Đình Vân là vương gia, nàng kia là công chúa, còn nàng là vương phi, cho nên không cần phải hành đại lễ. Đây chính là thứ mà Hoắc Đình Vân đã cố ý dặn dò nàng trước khi cả hai ra cửa.
Công chúa Vĩnh Ninh hừ khẽ một tiếng, nàng ta dường như có một địch ý rất lớn với Phật Sinh: “Đồ Nam Man* chẳng biết liêm sĩ.”
(*Nam Man: người man rợ phương Nam. Mang ý miệt thị.)
Nàng ta dùng khăn che miệng mũi mình lại, sau đó ra lệnh cho đám cung nhân nâng liễn, cả đoàn người chầm chậm đi ngang qua người của Phật Sinh.
Phật Sinh vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-cua-ta-yeu-duoi-khong-the-tu-ganh-vac/2674853/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.