Phật Sinh nhìn con gà quay, hai mắt đều tỏa sáng. Chỉ có điều nàng vẫn nhớ tới việc giữ hình tượng, vì thế nàng nhận lấy, cẩn thận tách nó ra rồi cắn một cái.
“Ngon lắm.” Nàng nhìn Hoắc Đình Vân rồi gật đầu, mặc dù nàng đã cố gắng kìm lại biểu tình nhưng vẫn không thể giấu được ý cười và ánh sáng trong đôi mắt.
Hoắc Đình Vân ừm một tiếng, dường như nhìn nàng ăn là một việc rất vui vẻ.
Mới đầu Phật Sinh còn ăn từng miếng nhỏ, nhưng càng ăn thì nàng càng cảm thấy vướng tay, cho nên dứt khoát cầm thẳng lên ăn luôn.
Nhưng nàng lại sợ Hoắc Đình Vân để ý, vì thế nhỏ giọng giải thích một câu: “Ăn kiểu này sẽ tiện hơn.” Ngày thường các món ăn ở vương phủ đều được chuẩn bị rất kỳ công, chỉ có một cái chân gà thôi thì cũng phải xé thành từng mảnh nhỏ, khiến Phật Sinh ăn mà chẳng đủ ghiền.
Hoắc Đình Vân mỉm cười đáp: “Ừm, ta biết.”
Giọng điệu dịu dàng của hắn làm Phật Sinh sững sờ một giây. Nàng thầm nghĩ, chẳng trách công chúa Vĩnh Ninh lại thích hắn như vậy, người như thế, có người nào mà không thích?
Phật Sinh hung hăng cắn một miếng chân gà, nhưng vì cắn quá to cho nên khóe miệng bị dính một tí nước sốt. Lúc này, Hoắc Đình Vân đột nhiên nói: “Đừng nhúc nhích.”
Phật Sinh sững sờ nhìn về phía hắn. Thấy hắn rút một cái khăn tay sạch sẽ từ tay áo ra, sau đó dịu dàng giúp nàng lau đi vết bẩn bên miệng.
“Xong rồi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-cua-ta-yeu-duoi-khong-the-tu-ganh-vac/2674851/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.