"Đấy là vợ chú! Thằng cha mày đồn gì vớ vẩn thế?"
Mạc Quân Thành: "..."
Hướng Mạn: "..."
Trong chốc lát, cả hai đều bị lời nói của Tống Khương làm cho sốc đến nỗi mất đi cả khả năng ngôn luận.
Tống Khương ngẩng đầu, nhìn thấy Bối Mạt và Mạc Quân Thành đang đi đến liền "trao trả" Mạc Quân Nghị rồi nắm tay Hướng Mạn rời đi.
Bối Mạt cười khúc khích, trêu chọc: "Anh không tính giới thiệu bạn gái à?"
"Không phải bạn gái!"
Tống Khương nhíu mày nhắc nhở. Hắn cảm thấy hiện tại không phải là lúc thích hợp. Hơn nữa, Hướng Mạn rất nhát người lạ. Cô cần thời gian để làm quen và thích nghi.
Hắn sẽ lựa một thời điểm tốt hơn để công bố cô với mọi người. Nhưng điều đó chỉ xảy ra nếu như cô có tình cảm với hắn.
...
Tống Khương dẫn Hướng Mạn đi xuyên qua đám đông, trước con mắt của biết bao người. Đến một bàn ăn đã được chuẩn bị tươm tất, chỗ ngồi cách sân khấu một khoảng lý tưởng, hắn mới để cô ngồi xuống.
"Đói chưa? Có muốn ăn gì không?"
Hướng Mạn lắc đầu. Bây giờ, cô làm gì còn tâm trí để ăn uống chứ. Từ lúc Tống Khương nói ra chữ "vợ" kia, tâm trí cô như treo ngược cành cây, trong lòng rối loạn vô cùng.
Cái gì mà vợ nhỏ cơ chứ? Cô còn chưa bước lên xe hoa cơ mà! Hắn đem lời này nói ra, không sợ sau này cô sẽ không lấy được chồng sao? Hắn không thấy cắn rứt lương tâm hả?
Hướng Mạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-phuc-duoi-chan-em/2966429/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.