Mạc Đình Cảnh thật sự là một doanh nhân thiếu trách nhiệm. Ngay trong buổi lễ trọng đại vậy mà dám trốn việc, đẩy hết trách nhiệm lên người cha mình, một người đàn ông đã rời xa thương trường. Còn bản thân thì ung dung ngồi bên dưới sân khấu, thưởng thức những món ăn ngon. 
Tống Khương nhìn Mạc lão gia lên phát biểu, rồi lại phải thay Đình Cảnh đi tiếp khách mà cảm thấy thương vô cùng. Hắn huých tay Mạc Đình Cảnh, chậm rãi lên tiếng. 
"Chú bất hiếu quá đấy!" 
"Đâu phải do tôi. Ông ấy tình nguyện mà." 
Tống Khương tặng cho người nào đó đang nói dối không thương tiếc ánh nhìn khinh thường. Sau đó liền quay đầu về phía Hướng Mạn ngồi bên cạnh, ân cần hỏi han. 
"Có muốn ăn thêm gì không? Tôi lấy cho em." 
Hướng Mạn ăn nhiều đến mức no căng bụng, chỉ có thể lắc đầu từ chối. Sức ăn của cô không lớn, ăn một chút sẽ bỏ. Nếu không phải hôm nay Tống Khương kiên quyết bắt cô ăn uống hẳn hoi, bữa ăn của cô đã kết thúc từ sớm rồi. 
Thiệu Phong nhìn Hướng Mạn đánh giá một lượt. So với lần đầu gặp gỡ, cô xuất hiện trong bộ dáng gầy teo tóp. Bây giờ đã có thêm chút thịt rồi. 
Đột nhiên, đầu Phong thiếu lóe lên một suy nghĩ táo bạo. 
Tống Khương không phải là đang... nuôi lớn để thịt đấy chứ? 
Mạc Đình Cảnh nhướn mày, cười cười làm quen: "Xin chào. Tôi họ Mạc, gọi chú Mạc được rồi. Thằng nhóc này là cháu trai kết nghĩa của tôi." 
"Chào... chào chú ạ." 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-phuc-duoi-chan-em/2966427/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.