Lệ Tuyết thở dài một cái. Sao trước kia bà không nhận ra, thằng con quý tử của mình cũng có một mặt thâm tình thế này chứ? 
Bà đứng dậy, vỗ vai Tống Khương như một lời trấn an, sau đó liền đi vào bếp nấu cháo cho Hướng Mạn. Dù sao cũng là con dâu tương lai, bà phải chăm đến khi cô có thịt có thà mới thôi. Chứ nhìn cô gầy yếu, bà đau lòng. 
... 
Một lát sau. 
Vừa thấy bóng dáng của Thiệu Phong, Tống Khương đã không chút nể mặt nào, gấp gáp kéo anh ta đến phòng mình. 
Đẩy cửa đi vào, hắn khoanh tay trước ngực, ánh mắt phức tạp nhìn Hướng Mạn đang mê man trên giường lớn. Hắn sốt ruột hỏi Thiệu Phong. 
"Sao rồi?" 
"Con mẹ nó, cậu thật sự coi tôi là thần y tái thế đấy hả? Vừa nhìn liền muốn tôi chẩn đoán?" 
Thiệu Phong than thầm trước sự "điên" của Tống Khương. Anh ta biết khi yêu, trí thông minh của con người sẽ giảm đi một nửa. Nhưng hắn chắc chắn là trường hợp đặc biệt, thông minh đã giảm xuống mức âm luôn rồi. 
Bỏ qua mấy lời lải nhải vô nghĩa của Tống Khương, Thiệu Phong bắt tay vào việc khám bệnh. Một lát sau khi kiểm tra, anh ta mới lên tiếng. 
"Cảm mạo thôi. Uống thuốc, nghỉ ngơi một hai hôm là sẽ hết bệnh." 
"Ừ, được rồi. Về đi." 
"Tình nghĩa anh em đâu? Sáng sớm tôi đã tức tốc chạy đến đây, ngay cả bữa sáng cũng chưa ăn. Lợi dụng xong liền muốn đá tôi đi, thằng ranh này!" 
Thiệu Phong nghiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-phuc-duoi-chan-em/2966414/chuong-21.html