Bằng tất cả sức lực còn sót lại, Hướng Mạn xúc động lật chăn, đạp Tống Khương một cái. Cô trừng mắt lườm hắn. Rõ ràng là tức giận, thế nhưng hắn lại có cảm giác trái tim như bị khều nhẹ một cái. 
Ngứa ngáy. 
Thật khó chịu! 
Tống Khương khom lưng, chống hai tay lên giường, đem cơ thể nhỏ bé của Hướng Mạn bao trọn trong lòng. 
Giọng nói trầm thấp, khàn khàn của hắn vang lên trên đỉnh đầu. 
"Bé cưng, em to gan." 
"Chú... giận à?" 
"Không." 
Hướng Mạn nghe thấy lời khẳng định chắc nịch của Tống Khương, trái tim như sắp rơi ra khỏi lồng ngực vì căng thẳng mới chịu yên phận. Chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, hắn đã cất giọng. 
"Còn hơn cả giận nữa." 
"!!!" 
Hướng Mạn nghe mà rén. Cô hoảng sợ, hệt như con rùa rụt cổ, nơm nớp lo sợ nhìn hắn. Trong thâm tâm, cô hạ quyết tâm nếu hắn làm bậy làm bạ, vậy thì cô sẽ dùng cả cái mạng nhỏ này quyết chiến với hắn. 
Dù sao trong lòng cô hiện tại, hắn cũng là người không đứng đắn. Hắn sa đọa rồi! 
Thế nhưng, may mà nhân cách của hắn chưa thoái hóa đến mức trở thành cầm thú, hắn vẫn còn biết cách kiềm chế bản thân. 
Tống Khương vươn tay, ấn đầu Hướng Mạn vào lồng ngực mình. Mùi hương đặc trưng rất nhanh xộc thẳng vào khoang mũi cô. Hắn tì cằm lên đỉnh đầu cô, chậm rãi nhả từng tiếng. 
"Lần sau, đừng nhìn tôi như vậy." 
"Tại... tại sao?" 
"Nghe lời." 
Hướng Mạn ngậm miệng. Cô không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-phuc-duoi-chan-em/2966411/chuong-22.html