Có đôi khi không cần phải nói, chỉ cần một giây lướt qua ánh mắt, ta cũng có thể hiểu ra đối phương cần gì, muốn gì. Đó phải chăng chính là do sức mạnh của tình yêu đã làm nên tất cả? Cô và anh yêu nhau, đẹp tựa như đôi uyên ương quấn quýt lấy nhau không rời, nhưng lại ngại vì núi sông cách trở. Tình yêu của họ, giọt ngào như vị của thanh socola, nhưng lại xen lẫn chút đắng chát của nó. Không phải vì hết yêu mà không thể tiến tới. Có lẽ là do cô sống quá thực tế, khiến cho anh đau lòng.
Cô không phải là công chúa, anh cũng chẳng phải hoàng tử. Nhưng cô là cả cuộc đời của anh. Anh yêu cô, yêu đến điên cuồng không thể dứt. Cho dù sông có cạn, núi có mòn, tình cảm của anh vẫn luôn chung thủy, vẹn nguyên như thế.Cô và anh không môn đăng hộ đối? Vậy có làm sao? Chẳng phải khi yêu chỉ cần trái tim thật sự rung động là được sao? Anh không ngại cùng cô vượt khó, anh chỉ sợ cô sẽ vì mệt mỏi mà nản lòng. Con đường phía trước còn rất dài, rất gian nan, khổ cực, một mình anh không thể nào có thể bước đến. Anh cần cô nắm lấy tay anh, trở thành động lực vững chắc nhất để anh vượt qua những khó khăn thử thách.