“Nghìn kế” đi cùng “tương tư”. Thiên truyện khai mở bằng tên chương “Kế mưu chồng chất“ lại có câu đầu tiên tha thiết đến nỉ non (Đông qua xuân đến hạ về thu sang, chẳng phải em cố tình khó dễ, là trái tim em tha thiết muốn tìm chàng),có phải mâu thuẫn lắm không? Sự mâu thuẫn này cứ âm thầm tồn tại trên từng trang truyện. Nó là một cuộc đấu giằng co hao tâm tổn trí giữa huyết thống anh em và tham vọng đế vương, giữa tình huynh đệ tiêu dao chốn giang hồ và nghĩa quân thần, giữa chữ hiếu và chữ tình, giữa yêu thương và cừu hận, giữa những điều mắt thấy tai nghe và thứ được gọi là chân tướng.
Ngoài đấu tranh nội tâm, hầu như các nhân vật đều vướng một chữ “tình”. Những con người đó, một không ngộ nhận, hai không thay lòng. Tình yêu trở thành một loại chấp niệm, thành lý do để tiếp tục sống. Nói về cô nàng đeo mạng che mặt chỉ để giấu đi dung nhan tuyệt thế? Một cô nương cay độc, không ngừng bày kế, mỹ nhân kế, liên hoàn kế, kế trong kế… thao túng mọi việc mà còn phải sầu tương tư? Chàng chịu đưa tay áo che nắng để cầu nụ cười khó kiếm của hồng nhan?
Một công tử đa tình, thấy chiêu tiếp chiêu, cháo ba đậu, trà hoàng liên, rượu bỏ độc… hóa giải mọi sự mà còn phải âm thầm ôm hận? Giữa bối cảnh triều chính phân tranh, giang hồ nổi sóng… tình yêu vẫn có thể bén rễ đâm chồi?Ra tay tàn độc, không để đường lui bởi phải hủy diệt kẻ thù truyền kiếp hay vì đã yêu phải oan gia?