[1] Chỉ hai dân tộc, đất nước liên hôn với nhau để giữ hòa bình.
Từ thiên kim tướng phủ trở thành kẻ không cha không mẹ. Dẫu là như vậy, vẫn muốn bảo vệ chàng thêm lần nữa. Màn kịch đã đến lúc hạ màn, em nên diễn nốt thế nào?
Vô Song thẫn thờ ngồi bên cửa sổ, nghe thấy tiếng bước chân, cũng không quay lại, nói: “Đại ca đúng không? Muội đã nói rồi, muội không sao, không cần mời đại phu đâu”.
“Vô Song!”. Vệ Tử Hạo nhìn em gái, ánh mắt ngổn ngang bao suy nghĩ.
Vô Song đã thay áo, mặc lại chiếc áo đen ngày trước, trông không có gì khác trước, nhưng Vệ Tử Hạo cảm nhận rõ ràng nàng đã không còn như trước nữa.
Tóc nàng cột đơn giản sau gáy, trên trán buộc một cái đai lụa trắng, chính là miếng lụa nàng đã xé áo bịt mắt lúc trước. Nàng vẫn lãnh đạm, lãnh đạm một cách bi thương.
“Đại ca, muội đã không còn như trước đây nữa, muội, lúc đầu đã lập huyết thề!”. Hình như nàng đang nói một việc chẳng liên quan gì đến mình.
Vệ Tử Hạo lòng đau như dao cắt, ôm chầm lấy nàng, “Tại đại ca không tốt, tại đại ca bắt muội đến bên Cao Duệ”.
Vô Song ngẩng mặt lên, khuôn mặt xinh đẹp đẫm nước mắt: “Là muội tự nguyện. Muội không trách đại ca, không hối hận”.
“Vô Song, Đỗ đại ca có lỗi với muội”. Đỗ Hân Ngôn lặng lẽ đứng ở cửa phòng.
Vô Song đẩy Vệ Tử Hạo ra, nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ, tháng hai mùa xuân, cây cối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghin-ke-tuong-tu/3287521/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.