"Ỷ Mộng, ta là Viên Vĩ Anh, là người thân nhất của nàng lúc này."
"Lại xem vỏ sò này này."
"A hoàng hôn thật đẹp quá."
Hình ảnh hai người cùng nhau chơi đùa trên biển lúc hoàng hôn hay bình minh đều có đủ. Nhược Ỷ Mộng nhận ra đó là bản thân mình còn người kia chính là Ninh Vương.
Thắt một cái, lại tiếp tục những hình ảnh mà từ trước đến nay nàng chưa hề nhận biết. Nàng, Ninh Vương cùng Võ tướng quân lại có những lúc vui vẻ cười đùa như vậy sao?
"Ta là nữ nhân, giống nàng, nhưng tình cảm của ta cũng là thật."
Tại sao vậy chứ? Tại sao quá nhiều chuyện nàng chưa từng nhận thức vậy? Từ khi nào mà Ninh Vương lại là nữ nhân cơ chứ.
Tại sao?
Quá nhiều câu hỏi trong đầu làm nàng giật mình hét lớn thức dậy. Sau khi làm quen với ánh sáng bên ngoài, người đầu tiên nàng nhận ra chính là Ninh Vương, người xuất hiện hầu hết trong "giấc mộng dài" của nàng.
Viên Vĩ Anh bị tiếng hét của nàng làm giật mình nhưng cô cũng nhanh chóng vui mừng vì cuối cùng nương tử của cô cũng tỉnh lại.
"Nàng tỉnh rồi sao? Thật là làm ta lo quá."
Nhược Ỷ Mộng đã lấy lại toàn bộ ký ức cũng như nhớ rõ những việc làm ngây dại trong lúc nàng mất ký ức. Điều đó đồng nghĩa với việc
nàng biết thân phận nữ nhân của Viên Vĩ Anh và cả mối quan hệ của cô cùng Như Thái Phi.
Nhìn thấy Viên Vĩ Anh đang nắm tay của mình, nàng cảm thấy có một chút không thoải mái. Lặng lẽ rút tay lại, nàng lên tiếng nói
"Phụ thân, mẫu thân, con nhớ lại mọi việc rồi."
Chỉ một câu nói đơn giản nhưng đủ làm tất cả mọi người trong gian phòng này chấn động.
Hành động rút tay lại không khỏi qua mắt Nhược phu nhân, bà chỉ có thể lẳng lặng thở dài.
Viên Vĩ Anh cũng bị động tác của Ỷ Mộng là cho sượng một lúc, gượng cười đứng thẳng lại.
"Nàng tỉnh lại là tốt rồi, đợi khi nào nàng khoẻ lại, hôn lễ của chúng ta trễ một tí cũng không sao."
Nghe Viên Vĩ Anh nhắc đến hôn lễ của họ, Nhược Ỷ Mộng liền hiện lên vẻ rối rắm trong ánh mắt nàng, và điều đó được Viên Vĩ Anh thu hết vào mắt.
"Ta.. ta muốn nghỉ ngơi một lát, Ninh Vương cứ về trước đi ạ."
Viên Vĩ Anh làm sao mà không nghe ra được đây là ý đuổi khách của Ỷ Mộng, nén cơn chua xót nơi đáy lòng, cô cáo từ mọi người rồi nhanh chóng rời đi.
Chỉ vài phút như vậy, mà Viên Vĩ Anh thấy xa lạ lắm. Người đó.. là Nhược Ỷ Mộng, nhưng là Nhược tiểu thư của trước đây, cô đã không còn cảm nhận được Ỷ Mộng của cô nữa rồi.
—/—/—/—/—/—/—/—
Đã hơn một tuần trôi qua, Nhược gia lấy cớ vì sức khoẻ của Nhược Ỷ Mộng nên muốn dời hôn sự lại. Tất nhiên là Viên Vĩ Anh dù rất đau lònh nhưng cũng không làm gì được.
Hôm nay, không biết lý do gì mà Như Tiên cho người đến mời cô vào cung. Cũng là một trong các lần hiếm hoi cô vào tẩm cung của nàng một cách quang minh chính đại.
Đó vẫn chưa phải là điều bất ngờ, điều làm cô bất ngờ nhất chính là sự có mặt của cả Nhược Ỷ Mộng tại đây.
Cả ba người hiện đang ngồi trên chiếc bàn tròn tại giữa đại sảnh. Như Tiên đã cho cung nữ thái giám ra ngoài làm việc hết, chỉ còn lại ba người mà thôi.
"Hôm nay, ta gọi hai người vào cung là vì chuyện hôn sự của cả hai. Ỷ Mộng cô nương, ra không biết rõ vì sao cô lại muốn huỷ hôn, nhưng ta vẫn khuyên cô nên suy nghĩ lại. Nhược Ỷ Mộng khi đó, đã rất hạnh phúc bên cạnh Vĩ Anh."
Tìm đâu ra trên đời này một người như Như Tiên cơ chứ, nàng yêu Viên Vĩ Anh đến mức lo cho hạnh phúc khác của cô.
"Huỷ hôn?"
Viên Vĩ Anh chẳng hiểu gì cả, tuy cả hai không được ban hôn nhưng mai mối hai bên đều là Thái Hậu và Thừa tướng, sao có thể nói huỷ là huỷ.
Nhược Ỷ Mộng thở một hơi dài, nàng đã đắn đo suy nghĩ nãy giờ
"Đúng vậy, là sáng nay ta đã vào cung xin Thái hậu cho ta được từ chối hôn sự hoang đường đó."
"Hoang đường? Hôn lễ của chúng ta là hoang đường sao?"
Nhược Ỷ Mộng nhìn thẳng vào mắt cô
"Nếu không thì là gì? Ngài không chì là giả phượng hư hoàng, còn có mối quan hệ khác với Thái phi, ngài nói ta nên như thế nào hả? Vã lại, ta đã lấy lại hết ký ức mười mấy năm nay, trước đây ta không hề có cảm giác gì với ngài, chỉ là trong một tháng đó "Nhược Ỷ Mộng" đã có tình cảm với ngài. Nhưng "Nhược Ỷ Mộng" đó không phải là ta ngài hiểu không? Và "Nhược Ỷ Mộng" ngài yêu, cũng không thể quay về nữa rồi."
Từng lời nói của nàng như cứa vào tim Viên Vĩ Anh. Là một người hiện đại, cô hiểu rõ mà. Người mà cô yêu, chỉ là một phiên bản khi nàng ta mất trí mà thôi, đã không còn nữa rồi.
Như Tiên lại cảm thấy trọng tâm trong câu nói của Nhược Ỷ Mộng là không chấp nhận được mối quan hệ của nàng và Vĩ Viên, vành mắt liền không nhịn được đỏ lên. Là nàng đã làm ảnh hưởng đến cô sao? Trước mắt là hình ảnh Viên Vĩ Anh đau lòng vì bị Nhược Ỷ Mộng từ chối. Trong khắc đó, nàng đã có quyết định cho riêng mình.
"Viên Vĩ Anh, nếu ta không thể mang đến hạnh phúc cho nàng, thì ta chỉ đành đứng sang một bên nhìn nàng tìm được người thực sự có thể cùng nàng hưởng trọn niềm hạnh phúc đó. Từ nay.. chúng ta.. hãy xem như chưa có gì xảy ra."
Mọi thứ diễn ra trong chớp mắt khiến Viên Vĩ Anh chẳng kịp hiểu gì cả. Ỷ Mộng của cô đã không còn tồn tại, còn Như Tiên, nàng ấy vừa đứng đây mà. Tại sao vậy chứ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]